Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trận pháp, dưới đất này lại giấu trận pháp!'”‘

Lý Thiên Cương cách gần nhất không khỏi kêu lên một tiếng, Đạo gia cực kỳ cao thâm về trình độ trận văn, còn hân ta thân là cường giả thế hệ trẻ của Đạo gia, lúc trước lại không hề phát hiện ra bất kỳ trận văn nào ớ đây, hắn ta cực kỳ kinh ngạc!

Không chỉ hắn ta,

Thích Thiện, Khống Lâm Sinh, Hoắc Hạo, An Như Yên và mấy chục ngàn võ giả tại đây đều rất kinh ngạc.

“Lẽ nào cái này có liên quan đến cách rời đi?”

“Chắc vậy”.

“Cuối cùng đã có cơ hội rời đi rồi!”

Sau khoảng thời gian ngắn yên lặng, khu vực này lập tức bộc phát ra tiếng nghị luận đầy kích động, từng ánh mắt giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thấy, ánh sáng vang dội.

“Ầm ầm!”

Mặt đất không ngừng run rẩy, rất nhanh bụi rơi dưới đáy sâu vô tận, ánh sáng tản đi, tiếp đó giống như bị tiếp xúc với thứ gì, dần dần dâng lên một tế đài!

Tế đài giống như một ngọn núi cao khổng lồ, bát ngát, giống như cối xay, quanh thân khắc chằng chịt phù văn, giống như tiên đoán cổ xưa, hoặc chữ viết kỳ quái nào đó.

Nhưng,

Đợi rất lảu, tế đài không chút phản ứng.

Yên tĩnh, vắng lặng.

Giống như di vật văn hóa đặt trong viện báo tàng.

Trần Đức đi vòng quanh nhìn một hồi, nửa chữ cũng không nhận ra: “Linh Lung, tế đài này chính là đại trận của cầu Nại Hà? Nhưng… đại trận này mở thế nào?”

“Không được, đại trận quá cổ xưa, chạm đến ngoài vùng hiểu biết của bổn cô nương”.

Trong thức hải hỗn độn, Linh Lung lắc đầu, cô ta cũng nhìn không hiếu phương thức khởi động của đại trận: “Khá năng chí có đọc hiếu chữ viết phía trên mới có thể hoàn toàn khởi động trận pháp”.

“Mấy người có ai biết chữ phía trên không?”

Quay đầu lại, Trần Đức nhìn về đám người Tu La

Tử, Lý Thiên Cương, Khổng Lâm Sinh, Thích Thiện. Từng người nhìn chằm chằm vào tế đàn hồi lâu. Rối rít lắc đầu.

“Muốn rời khỏi đảo Khốn Long thì phải mở đại trận này, nếu không mở được, e rằng chúng ta sẽ không ra được…”

Sắc mặt Trần Đức nặng nề, không hề dễ nhìn,

“Làm sao vậy, có ai biết không?”

“Nhanh, có ai biết chữ viết và ký hiệu trên tế đài không!”

“Mau đến xem đi!”

Đám người Lý Thiên Cương, Khổng Lâm Sinh, Hoắc Hạo, An Như Yên đều hoảng hốt, vẻ mặt khó coi đến mức sáp chảy nước.

Trong ánh mắt tràn đầy hốt hoảng.

“Tôi… tôi hiếu…”

Đúng lúc này, trên thang trời, đột nhiên một dáng người gầy nhó mang theo vài phần sợ hãi, anh ta chậm rãi đi ra.

Cảnh giới của anh ta không cao.

Dáng vẻ cũng khoảng Hóa Đạo tam trọng tứ trọng, thân hình gầy gò nhìn qua có vé hơi ốm yếu, trong tròng mắt lộ ra chút sợ hãi.

Suy cho cùng,

Những người trước mặt đều là cường giả hàng đầu, tùy tiện một người cũng có thế đè anh ta xuống đất, một ngón tay có thế nghiền ép chôn vùi mình, anh ta không hoảng hốt được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK