Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chặn hai người Thương Lam Tịch, Thương Tiểu Nguyệt phía sau: “Nhưng hai người họ là người mà tôi muốn bảo vệ”.

“Ầm ầm ầm!”

Dường như không phí lời, Hiên Viên Tấn vừa nói xong, đồng thời một thanh kiếm cũng nhanh chóng xuất hiện trong tay, đối diện với nhân vật cấp thiên như Trình An, hắn cũng không hề thờ ơ chậm trễ, vì thánh địa Tử Vi đứng thứ nhất trong ba thánh địa viễn cổ, tổng thể thực lực đều đứng trên ba thánh địa, so với thánh địa Tử Vi, tộc Hiên Viên còn kém rất xa, hắn không dám sơ suất.

Không xuất chiêu thì thôi, vừa xuất chiêu, Hiên Viên Tấn trực tiếp sử dụng chiêu thức mạnh nhất, thi triển kiếm phát đến cực hạn!

Trong tích tắc, không khí cũng bị đường kiếm chém ra một đường thẳng, kiếm quang trêu đùa, tiếng kim loại ầm ầm vang lên, xé rách màng nhĩ của tất cả mọi người, một số thanh kiếm trên những người có kiếm, lúc này đều bắt đầu kêu lên vù vù, trong nửa hơi thở, thanh kiếm đó không ngừng chuẩn bị dồn tất cả năng lượng hội tụ vào một điểm.

“Soạt!”

Kiếm quang lóe lên, liền sau đó, rơi về hướng Trình An!

“Tinh!”

Tiếng kim loại vang lên một hồi, Trình An lùi lại, cả người loạng choạng, trực tiếp lùi ra bảy tám mét.

Nhưng cũng chỉ là lùi lại bảy tám mét!

Trình An dừng lại, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch, thì không có việc gì!

Đúng chỗ trái tim của Trình An, vào lúc này, một lớp giáp kim loại bao bọc hắn, giáp kim loại đó bị đường kiếm của Hiên Viên Tấn đâm thủng một lỗ, nhưng lại không đâm xuyên được qua.

Đường kiếm mạnh nhất của Hiên Viên Tấn còn không thế phá vỡ được phòng ngự của hắn!

Lúc này.

Trong lòng Hiên Viên Tấn chấn hãi không thể chấn hãi hơn, đây là lần đầu tiên hắn so chiêu với người của Tử Vi Tinh, nếu không phải đích thân trải nghiệm, có đánh chết thì hắn cũng không tin một người cảnh giới nhân đạo nhị trọng thiên như mình lại không đánh thương được một võ giả lăng thiên lục trọng thiên?

Phải biết rằng, giữa cấp đạo và cấp thiên có khoảng cách chênh lệch vô cùng lớn, bình thường, một tu sĩ cấp đạo có thể giết bất kỳ cảnh giới nào trong cấp thiên.

Bây giờ…

Cánh tay cầm kiếm của Hiên Viên Tấn hơi run lên, trên trán hắn xuất hiện một lớp mồ hôi có thể thấy rõ ràng, trái tim đập thình thịch, giống như sắp nhảy ra khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.

“Đáng chết!

n

Trình An nhìn bộ giáp bị phá hỏng nơi lồng ngực, khuôn mặt bỗng co giật, phải biết rằng, bộ giáp này vô cùng đắt, tích lũy trăm năm của hắn cũng chỉ mua được một chiếc này, bây giờ lại bị người khác đâm một kiếm hủy mất!

Hắn lập tức nổi lên sát tâm!

cả người vụt đến ép gần Hiên Viên Tấn, thò ra một tay tóm về phía cổ của Hiên Viên Tấn.

Nhưng cùng lúc đó, tay của hắn lại bị người khác tóm lại.

“Bạn nhỏ, con người phải có lòng khoan dung, làm người phải khiếm tốn một chút”, không biết một ông lão mặc áo xám xuất hiện trước người Hiên Viên Tấn từ lúc nào, vẻ mặt ông ta rất nhẹ nhàng, nói xong, liền búng ngón tay.

“Bành bành bành!”

Cả người Trình An lăn đi, đập lung tung vào bàn ghế được làm từ đá kim cương, toàn thân chảy máu, bò lên cũng không bò được.

“Trưởng lão!”, Hiên Viên Tấn cúi đầu: “Xin lỗi, làm ông mất mặt rồi”.

Nhìn thấy ông lão đó, Trần Đức cũng ngẩn người, là người quen.

Trưởng lão tộc Hiên Viên, Hiên Viên Vân Hải!

Mười một năm trôi qua, hiện giờ Hiên Viên Vân Hải đã mạnh hơn ngày xưa, nhớ năm đó, Trần Đức đến gặp tộc Hiên Viên và Hiên Viên Anh Hùng, người tiếp đón anh chính là Hiên Viên Vân Hải, trong cả tộc Hiên Viên, ngoài Hiên Viên Anh Hùng, anh và Hiên Viên Vân Hải cũng coi là thân quen nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK