An Nhã Hi!
Người đó là người phụ nữ Trần Đức yêu nhất khl còn làm quân nhân,
Người đó vốn đĩ phải cùng chết với anh em của
anh!
Có lẽ,
Trên thế giới này, người nhớ đến An Nhã Hi không nhiều, người biết về An Nhã Hi lại càng ít.
Cỏ ấy xuất hiện trong thế giới của Trần Đức quá sớm.
Sớm đến mức chỉ có những người anh em đã mất của anh và những chiến hữu cũ ngày xưa mới biết, cô ấy từng là người phụ nữ anh yêu nhất, người đã từng khiến anh cai rượu.
Vốn dĩ phải giống những người anh em của anh, chết trong trận tàn sát kia.
Nhưng,
Cô ấy lại mất tích, không có đế lại bất kỳ tung tích nào ớ giới thế tục địa cầu và trong giới võ giả.
Lúc này,
Cô ấy lại xuất hiện rồi, đứng bên cạnh kẻ thù
giết bố Trần Đức – Trần Nguyên Vũ.
Dáng người sexy tương đối chọc giận người khác, khiến ai cũng phải liếc mắt nhìn, rất khó rời đi, khuôn mặt xinh đẹp hết sức thu hút.
Chỉ là không ai dám nhìn lâu.
Bởi vì,
Người đàn ông ngồi xếp bằng trẽn hư không ở bên cạnh cô ấy quá mạnh.
Mạnh thế nào?
Mạnh đến mức cùng là người nhà họ Trần, ông ta vừa đến liền giết cường giá cảnh giới Hỗn Nguyên trên đảo trong nháy mắt, toàn bộ quá trình chỉ dùng một ánh mắt.
“Ông chắc chắn… anh ta đến rồi?”
Trên mặt đẹp của An Nhã Hi mang theo vài phần phức tạp, bao năm không gặp, người đàn ông ngày xưa cuối cùng đã đến Đại Thiên Thế Giới rồi sao?
“Không sai đâu”.
Giọng nói của Trần Nguyên Vũ mang theo ba
phần thản nhiên, ba phần lạnh lùng, ba phần vô tình: ‘Trần Tử Phi chết trong tay hắn, mệnh hồn bài chiếu đến hình tượng và khí tức gia tộc, một trăm phần trăm là hắn”.
‘Vậy… Chủ nhân, lần này ông muốn giết anh ta sao?”
An Nhã Hi thận trọng dò hỏi.
Vấn đề này Trần Nguyên Vũ không trả lời cô ấy, giống như không nghe thấy, trực tiếp coi thường, đôi mắt kia nhìn về phía ba mươi cây cầu kia.
Cầu Nại Hà xuất hiện rồi.
Giống như một kíp nổ thổi bùng lẽn, khiến vô số tu sĩ nâng cao hai trăm phần trăm tinh thần, dù là cung điện, hòn đảo, chiến hạm hay là từng chiếc thuyền lớn cũng vậy thôi, lúc này người đứng chật ních, nhìn chằm chằm vào cây cầu phía trước.
“Có động tĩnh!”
Đúng lúc này,
Trong hư không, không biết ai quát lẻn một tiếng.
Sau đó,
Rõ ràng có thế thấy được.
Trên ba mươi cây cầu Nại Hà mờ mờ trong sương, xuất hiện từng bóng người quét mắt tới, tống cộng không tới hai trăm người.
Lý Thiên Cương, Thích Thiện, Khổng Lâm Sinh, An Như Yẻn, các cường giả bước vào đảo Khốn Long lần lượt đi ra.
Nhưng,
Người đi ra ngoài quả thực quá ít.