Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tràn đầy khao khát nhìn cánh cổng cung điện trước mặt, dường như đang chờ đợi nó mở ra. Thế nhưng…

Một giây, hai giây, ba giây… Một phút, hai phút… Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cổng vẫn đóng chặt như trước, chẳng hề có động tĩnh gì, trông cũng không giống sẽ mở ra.

“Sao lại thế này?”

Trần Tử Phi hết sức kinh ngạc, đi về phía trước, muốn đẩy nó ra. Nhưng… Cánh cống quá nặng, dù hắn ta có hàng trảm triệu ngàn thần lực thì cũng không thể lay động dù chỉ là một chút.

“Má!”

Ánh mắt Trần Tử Phi dần trở nên dữ tợn, nguyên khí trong người như thủy triều, bẳt đầu bùng nổ, một đấm đánh thắng vào cánh cổng!

“Rầm!”

Một tiếng nổ như sấm rền, dao động khủng bố xuyên thấu hư không, hoàn toàn nện vào cánh cổng lớn. Thế nhưng…

Nó vẫn không thể nhấc lẻn gọn sóng gì!

“Không thể nào, sao lại có thể như vậy được?”

Trần Tử Phi không cam tảm, theo hân ta đoán, khi lên cầu thang có thể tìm được chút cơ duyên, lên đến đỉnh cuối cùng rồi, thì theo lý phải được phép bước vào cung điện mới đúng.

Nhưng, sự thật là hắn ta vẳn bị ngăn ngoài cửa!

“Nhất định có thế đi vào, chỉ là phương pháp không đúng mà thôi”.

Trần Tử Phi tự hỏi, sau đó dò xét xung quanh. Nhưng lại thêm một giờ trôi qua. Hắn ta vẫn không thể đi vào!

“Đừng ép tôi phải dùng đến vũ lực!”

Ánh mât Trần Tử Phi đầy hung ác, cả người bay lên cao, nguyên khí tràn ngập bốn phía, tiếng rống giận vang lên, lại ra tay!

Lần này. Hắn ta dồn hết mọi sức lực! Cơ thế bay vọt lên, đạt tới độ cao năm, sáu trượng, như một vị thần hạ phàm, cánh tay có đại đạo quẩn quanh, nguyên khí mênh mông như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

“Rầm!”

Trần Tử Phi nghiêm túc hơn, một đấm đánh xuống, không gian trực tiếp trờ nên méo mó.

Khoảnh khâc đó, hân ta đánh ra mấy trăm, mấy ngàn đấm! Vòm trời như bị hân ta đảo điên, liên tục nổ vang, như đang chìm trong cơn động đất, cuồng phong rít gào, âm phong vang vọng.

Trên thang trời, một đám võ giá vằn cám nhận

được áp lực rất lớn, một vài người hơi yếu trực tiếp quỳ xuống, như đang nhìn thấy thiên thần, quỳ xuống trước hơi thớ khúng bố đó, lạnh run, thấp thỏm lo lắng.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Từng đòn, từng đòn tấn công, mỗi một lần ra tay hắn ta lại dồn mấy vạn lần sức mạnh, kết hợp với đại đạo, Trần Tử Phi điên cuồng ra tay, thề phải mở ra Thiên Cung, đất trời bị hân ta khuấy động rầm rầm, khiến con người ta sợ run.

Cùng lúc đó. Sâu trong Thiên Cung, dưới đáy hồ nguyên khí. Trần Đức như mất đi sinh mệnh, vẳn ngồi dưới đất không nhúc nhích, có thế thấy rất rõ trên người anh là những vết thương lớn nhỏ khác nhau.

Nếu những vết thương đó không lành lại, thì chắc ai cũng tưởng anh đã chết mất rồi ấy.

Quanh người anh chỉ còn đúng một con cá màu vàng! Mà con cá đó. Đã biến mất không thấy bóng dáng trong vài giây, không thấy tung tích, bị cắn nuốt sạch sẽ.

Nhưng… Trần Đức vẫn không nhúc nhích. Như một tượng gổ đứng yên.

Cùng lúc đó, Âm Dương Kinh được vận chuyến. Tứ chi bách hải mở ra, lỗ chân lông thư giãn, trong phút chốc, nguyên khí xung quanh như bị hút mạnh, điên cuồng bay vọt vào người anh, chắng mấy chốc đã tạo thành một lốc xoáy.

Bên trên thần thức, chấm đen kia cũng bắt đầu hoạt động, như cái hố đen hút mạnh lấy nguồn nguyên khí dồi dào, nhanh chóng luyện hóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK