Dư Tư Vũ cất giọng kiên định: “Bảo Thư Sinh, tôi không cần anh”.
“Không cần tỏi phải không? Được!”
Trong mắt Bảo Thư Sinh lóe lên vài phần âm hiếm, quay đầu nhìn sang cánh Thục Vân: “Cô Cảnh, cô nghe thấy rồi đấy, cô ta không cần tôi trợ giúp, vậy thì tôi sẽ giúp cô, tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần Dư Tư Vũ sống sót lọt vào tay tôi, những người khác tùy cô xử lý”.
cảnh Thục Vân vốn phủ phục dưới đất, hoảng sợ bất an lập tức ngấn người!
Sau đó niềm vui điên cuồng dâng lên trong lòng!
Hạnh phúc đến quá bất ngờ!
Cô ta vốn tưởng hôm nay sẽ gặp xui xẻo, nguy hiểm, cô ta và hộ vệ, thuộc hạ và các nô bộc của cô ta đều sẽ chết trong tay Bảo Thư Sinh, bây giờ lại đột nhiên xoay chuyến ba trăm sáu mươi độ!
“Có thế được cậu Bảo hỗ trợ, tôi vô cùng vinh hạnh!”
Cảnh Thục Vân kích động đến run cá người, ánh mắt lướt nhìn Dư Tư Vũ, trong mẵt tràn ngập hưng phấn, tàn nhẩn, khát máu!
Trước đó, cô ta vẫn không nắm chắc có thế hoàn toàn sỉ nhục Dư Tư Vũ thực sự.
Bảy giờ Bảo Thư Sinh đã nói, chí cần Dư Tư Vũ sống sót, còn lại tùy cô ta xử lý.
Còn sống trong tình trạng nào, Bảo Thư Sinh cũng không để tâm, chỉ cần sống là được.
Cảnh Thục Vân giống như vừa từ địa ngục lên
thiên đường, vô cùng hưng phấn:
“Dư Tư Vũ, cô đúng là sống trong phúc mà không biết phúc, lại không để mẳt tới cậu Bảo, ha ha, cậu Bảo, có điếm nào không mạnh hơn tên phế vật bên cạnh cô gấp vạn lần chứ?”
Dư Tư Vũ trừng mắt nhìn chằm chằm Bảo Thư Sinh, sắc mặt trờ nên rất khó coi: “Anh… thật bỉ ổi!”
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, Bảo Thư Sinh lại… lại trực tiếp giúp cảnh Thục Vân!
“Bỉ Ổi? Không phải tôi bỉ ổi, là cô quá ngây thơ, hoặc là quá ngu, cỏ tự nhận là hiểu Bảo Thư Sinh tôi, vậy thì cô nên biết rõ, trên đảo Khốn Long này, không ai có thể giúp cô, nhớ đến cô, tôi có một vạn cách, rượu kính không uống, đương nhiên phải uống rượu phạt, cô nói xem, Dư Tư Vũ?”
Bảo Thư Sinh nhếch mép cười cùng với một trăm phần trăm tự tin, dường như hẳn ta đã nhìn thấy cảnh Dư Tư Vũ bị hắn trẽu đùa trong tay.
Bảo Thư Sinh vừa dứt lời, Dư Kỳ Sơn và sáu bảy người còn lại của Dư Tư Vũ đều tuyệt vọng, không nhìn thấy con đường sống, toàn thân run lên, trong lòng bất an.
Bọn họ không hiểu tại sao Dư Tư Vũ lại đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy, đó là nộp mạng đấy!
Dư Tư Vũ đã không nói được gì, khuôn mặt đỏ bừng, rất tức giận, cũng rất ấm ức.
“Bốp!”
Nhưng cô ta còn chưa hoàn hồn, đột nhiên Dư Kỳ Sơn tát lên mặt cô ta ngay tại chỗ một cách bất ngờ.
Lập tức, trẽn khuôn mặt trắng ngần không tì vết của Dư Tư Vũ xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.
“Dư trưởng lão, ông?”
Dư Tư Vũ cực kỳ tức giận, không hiếu nhìn chằm chằm Dư Kỳ Sơn.
“Đồ vô dụng, cậu Bảo muốn bảo vệ cô là cho cô thế diện, là cái phúc của cô tu mười kiếp mới có, cô lại dám không biết tốt xấu như vậy?”
Dư Tư Vũ còn chưa nói hết, Dư Kỳ Sơn đã hằm hằm ngắt lời cô ta: “Loại ngu dốt như cô, có tư cách gì lãnh đạo chúng tôi? Đi theo cô, chúng tôi chỉ có con đường chết!”
“Tôi, Dư Kỳ Sơn, bắt đầu từ bây giờ sẽ đi theo cậu Bảo!”
Phập!