Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại… tại sao lại không giết tao?”, Bộ Kinh Phong kinh ngạc hỏi với vẻ khó hiếu.

“Trần Bát Hoang tôi có giết người hay không cũng cần lý do à?”, Trần Đức nhàn nhạt nói như đang nói một chuyện hết sức nhỏ bé, không đáng kể gì.

Nhưng, thực ra là có lý do của nó. Vì anh nhìn trúng Bộ Kinh Phong!

Đầu tiên, Bộ Kinh Phong có thể làm anh đố máu, cho thấy được tiềm lực và thực lực của hắn ta.

Thứ hai, từ cách ăn mặc và hành vi cử chỉ của Bộ Kinh Phong, vừa nhìn đã biết lai lịch không tầm thường.

Mà từ đầu cuối, Bộ Kinh Phong lại chưa hề nhắc đến người nhà, không lấy lai lịch của mình ra đàn áp người khác. Điểm này khiến Trần Đức khá là thưởng thức.

Thứ ba, anh chỉ vừa đến Côn Luân Hư nên vẫn chẳng biết hay chẳng hiếu gì về nơi này. Vì vậy, anh tạm thời không muốn giết người.

Trần Đức chưa bao giờ là một người nói nhiều, dù có lý do thì anh cũng sẽ không nói.

Bởi vì lười nói.

Tim Bộ Kinh Phong đập thình thịch, một cảm giác sống sót từ trong cõi chết và nghĩ mà sợ chợt bủa vây hắn ta.

“Cám ơn cậu Trần đã bỏ qua cho

tôi!”

Bộ Kinh Phong cũng không phải một người nhát gan, trái lại, thực ra hắn ta rất gan dạ, cũng vô cùng thông minh, nên đã đoán được một số lý do tại sao Trần Đức không giết mình.

Chẳng mấy chốc, hắn ta đã bình tĩnh lại.

“Cậu Trần, chuyện ngày hôm nay, vốn là lỗi của Bộ Kinh Phong tôi. Tôi xin lỗi cậu! Bộ Kinh Phong tôi nợ cậu một mạng!”

Bộ Kinh Phong biết rõ ngọn nguồn của chuyện ngày hôm nay.

Trước đó, hắn ta không xin lỗi là vì cảm thấy Trần Đức quá yếu, yếu đến mức không xứng để mình xin lỗi, càng chẳng có tư cách xuất hiện sát khí với mình!

Kẻ yếu là không có quyền lên tiếng.

Giống như con người sẽ không vì lỗi lầm của mình mà xin lỗi một con kiến, con heo hay con chó.

Không những chẳng xin lỗi, mà còn có khả năng tâm trạng không tốt sẽ lấy chúng ra làm đồ ăn, biến chúng thành thức ăn trong bụng mình.

Nhưng, giờ Trần Đức đã có tư cách

ấy!

Đối với người có tư cách, Bộ Kinh Phong luôn hành xử một cách có chơi có chịu.

Huống chi, Trần Bát Hoang không những có tư cách, mà còn là người có thể giết chết hắn ta!

Bộ Kinh Phong khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau này, nếu cậu Trần có việc gì, chỉ cần đến nhà họ Bộ báo tên tôi ra thì tôi sẽ giúp đỡ hết mình”.

“Ha ha, tôi thích nói chuyện với người thông minh”, Trần Đức càng đánh giá cao Bộ Kinh Phong hơn, người này rất có mắt nhìn: “Được rồi, anh đi đi, tôi còn có việc”.

“Được, có điều… cậu Trần này, có một câu tôi không biết có nên nói hay không…”, Bộ Kinh Phong hơi chần chờ nói.

“Thế khỏi nói”, Trần Đức bình tĩnh

nói.

Bộ Kinh Phong:

ủa gì vậy?

Thường thì không phải mình nói vậy sẽ bảo mình nói đi ư?

Bộ Kinh Phong ngẫm nghĩ một lất, cuối cùng vẫn mở miệng chủ động nói: “Cậu Trần, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nơi này là Côn Luân Hư, không phải thế tục, có rất nhiều chuyện… là không nói lý”.

“Không phải ai cũng giống như tôi, nếu là người khác, sau khi rời khỏi đây, về đến nhà hoặc thế lực của mình khả năng sẽ đến trả thù cậu. Thế nên… cậu tuyệt đối không thể mang lòng nhân từ ở thế tục của mình đến nơi này”.

Bộ Kinh Phong cẩn thận, nghiêm túc nói: “ở Côn Luân Hư không có pháp luật, cậu hãy bảo trọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK