Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão có chút do dự, nhưng như bình thường, quả thực phải đăng ký cho Trần Đức, tranh chấp giữa anh và Lương Vĩnh Thanh không liên quan đến việc của ông ta, dù có tranh chấp thế nào, Lương Vĩnh Thanh cũng không dám gây chuyện ớ học viện Thánh Phong, vì thế, ông ta vẫn sẽ viết tên của Trần Đức.

Chí là, ông ta còn chưa đặt bút viết, Lương Vĩnh Thanh nói: “Xin hãy khoan, đừng vội viết, tôi là đệ tử do thập bát trưởng lão đích thân chọn, vốn có lệnh bài, nhưng thập bát trưởng lão chưa đưa đến cho tôi, nếu hôm nay tôi không được gia nhập học viện Thánh Phong, thập bát trướng lão chầc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm”.

Lời này vừa nói ra, ông lão vốn chuẩn bị đặt bút viết, đột nhiên dừng lại.

Nếu những gì Lương Vĩnh Thanh nói là thật, một khi tẻn của Trần Đức được viết xuống, ông ta rất có thể sẽ đâc tội với một trường lão!

Chỉ làr nếu không viết, sẽ không đúng với quy định.

“Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa”, Lương Vĩnh Thanh vừa đấm vừa xoa, đầu tiên dùng thập bát trướng lão gây áp lực cho ông lão, sau đó lại biếu thị mình sẽ giái quyết.

Lúc này ông lão mới gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ cho cậu thời gian một trăm nhịp thờ”.

“Rất cảm ơn”.

Lương Vĩnh Thanh khẽ cười, sau đó quay lại nhìn Trần Đức, sâc mặt đã trở nên vô cùng khó coi hung ác nham hiếm, u ám nói: “Ba nhịp thở, sau ba nhịp thở, nếu không cút, mày sẽ phải chết!”

Vừa dứt lời, hắn lập tức bắt đầu đếm, tiết tấu không nhanh cũng không chậm: “Một!”

Một chữ thốt ra, toàn bộ không khí đột nhiên ngưng trọng, khí tức trong cơ thể hắn lưu chuyển, sức mạnh đã tích tụ, hân không phải nói đùa, thực sự chuẩn bị ra tay giết người!

Giết người là chuyện rất bình thường ở học viện Thánh Phong, ờ đây thường xảy ra tranh chấp, chết người!

Nhưng, Trần Đức không rời đi, cũng không nói gì, chỉ đứng nhìn.

“Hai!”

Lại một từ khác được thốt ra, có thể thấy rõ, lúc Lương Vĩnh Thanh mờ miệng, hít thở, không khí xung quanh hân đều cuộn trào hết lớp này đến lớp khác!

Một luồng khí thế đáng sợ, mạnh mẽ, giống như dã thú trong bóng đêm, lặng lẽ bao phủ lấy!

Gần đó, rất nhiều người đã toát mồ hôi lạnh!

Chỉ là khí thế, nhưng đã khiến bọn họ tức ngực hụt hơi, khó thớ!

Trần Đức thì sao?

Trần Đức vẫn không nhúc nhích!

Chỉ là, lông mày anh hơi nhăn lại, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy rất không vui, Lương Vĩnh Thanh này đợi lệnh bài đến tay rồi đến thẳng nơi trình diện báo cáo có mặt chắng phải là được rồi sao? Sao cứ phải làm ra vẻ trước mặt anh?

Nhưng, với cái nhăn mày này của anh, đám đông vây quanh lại nghĩ anh sợ, tất cả bọn họ đều chế giêu, cười nhạo.____________________________

‘Tên nhãi, sợ thì mau tránh ra đi!”

“Nhường chò cho cậu Lương không có gì là mất mặt, nhưng không nhường mới là ngu ngốc, chờ chết!”

“Mau cút đi, đừng lãng phí thời gian của cậu Lương nữa!”

Lương Vĩnh Thanh nhếch mép cườỉ khẩy, hắn không vội đếm đến ba mà đợi Trần Đức biết điều tránh ra.

Nhưng, ba nhịp thở qua đi, Trần Đức vần không nhúc nhích!

“Thằng chó tạp chủng, cũng khá ngạo mạn đấy, nếu mày đã muốn chết, tao sẽ thành toàn cho mày!”, Lương Vĩnh Thanh không đếm đến ba, vừa dứt lời, linh khí cuộn trào dữ dội, điên cuồng tích tụ, giây tiếp theo, ngay khi hắn chuấn bị ra tay, đột nhiên, một tiếng quát trầm thấp vang lên: “Vĩnh Thanh, chuyện gì vậy?!”

Lời vừa dứt, một ông lão từ trên không trung đáp xuống trước mặt mọi người!

“Thập bát trường lão?!”, ông ta vừa xuất hiện.

mấy ông lão ở chổ tuyến sinh của học viện Thánh Phong lập tức chào hỏi.

“Chào thập bát trướng lão!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK