Song, hẳn cũng là một kiếm tu!
Bên cạnh hẳn lẳng lặng đặt một thanh kiếm giống như bất cứ lúc nào cũng có thế giết người!
Kế bên còn có một cô gái, cô ta không phải ai khác chính là Chu Tư Linh – người vào học viện cùng một đợt với Trần Đức.
Nghiêm Hoa là anh họ của cô ta!
Là người anh họ hàng xa!
Những năm qua, cô ta vẫn vô cùng sùng bái, hâm mộ và thích người anh họ này.
Cô ta cho rằng anh họ của mình tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ!
ở trong mẳt hắn thì loại người như Lưỡng Vĩnh Thanh còn chắng đỡ nổi một chiêu!
“Anh họ, anh nhất định phải trả thù cho em, cái tên Trần Đức kia giết Lương Vĩnh Thanh, còn Âu Dẫ Tư Linh lại khiến em mất hết mặt mũi”, Chu Tư Linh đứng bên cạnh Nghiêm Hoa, làm nũng lẳc lắc cánh tay hắn.
“Tên nhóc kia cũng có chút bản lĩnh đó chứ, Thông Thần tầng 9 đã giết được Lương Vĩnh Thanh. Hẳn chính là cao thủ 40 giai đó”, Nghiêm Hoa nhàn nhạt nói. Tuy vậy nhưng giọng điệu của hắn lại tràn ngập vẻ khinh bỉ: “Có điều, dám bầt nạt em gái Tư Linh của anh thì đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà”.
Lương Vĩnh Thanh? Một thằng rác rưởi mà thôi!
Có thể được thập bát trưởng lão nhìn trúng chỉ là bởi vì trong nhà có ô dù khá to.
So với hân thì… ha ha, vẫn thua xa.
“Anh họ, anh định dạy cho anh ta một bài học như thế nào?”, Chu Tư Linh phấn khích hỏi.
“ừ, nhưng không phải bây giờ, đợi hai ngày nữa. Mấy ngày nay, anh đang tu luyện đến lúc quan trọng, sáp đột phá đến 51 giai, kiếm Thiên Ma gia truyền cũng có thế đột phá đến đại viên mãn. Tới lúc đó, anh xử lý anh ta giúp em cũng không muộn”, Nghiêm Hoa nói: “Thần Tôn ngũ giai mà thôi, riêng
cảnh giới đã thua anh cá 10 lần, vậy chẳc sự chênh lệch về thực lực phải mấy chục ngàn lần ấy nhỉ? Không gấp”.
“Hai ngày nay anh muốn bế quan, nếu có chuyện gì thì tìm người anh em Dụ Lực của anh”.
Nghiêm Hoa dừng một chút rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp: “Ngoài ra, em hãy thả ra tin bảo Trần Bát Hoang rửa cố chờ anh. Hai ngày sau, anh đây sẽ lấy đầu của anh ta. Còn người phụ nữ của anh ta nữa, chẳng phải là người đẹp nhất ngoại viện sao? Cũng bảo cô ta tắm rửa sạch sẽ, cầm theo cuốn võ kỹ Địa giai cấp cao kia chờ anh đây đến cung nựng
đi”.
“Vâng anh họ, em biết là anh tốt nhất mà!”, Chu Tư Linh vui vẻ, nhảy nhót, chủ động hỏn Nghiêm Hoa mấy cái, sau đó khuôn mặt chợt u ám.
“Tên khốn chết tiệt và con điếm kia, nhất định phải khiến bọn họ đẹp mặt!”
Còn chuyện Nghiêm Hoa muốn chơi Âu Dã Tư Linh, cô ta cũng không quan tâm lắm!
Chu Tư Linh hiểu Nghiêm Hoa, biết hẳn tuyệt đối sẽ không thích một kẻ yếu, một Thiên Tôn cảnh rác rưởi!
“Anh sắp bế quan, trước khi bế quan, em họ à, em cũng đừng đi nhé”, Nghiêm Hoa nắm chặt tay Chu Tư Linh, kéo cô ta vào lòng.
“Anh họ”, đôi mắt Chu Tư Linh tràn ngập vẻ say đắm, không kìm được ngồi vào lòng Nghiêm Hoa.