Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong,

Trần Đức đi về chỗ làm chứng trước.

Vạn Cửu Khung cũng đi theo.

Bọn họ nhanh chóng hấp dần rất nhiều người, suy cho cùng Vạn cửu Khung chính là cao thủ cược nguyên, sở dĩ ông ta giàu có như vậy không chỉ vì đến từ sơn trang Huyền Phượng, mà là vì ông ta có nguyên thuật cao siêu, thường xuyên cược nguyên với người khác, mười trận thắng chín.

Trần Đức thì sao, hơn nửa canh giờ trước đã mớ ra quả Huyết Ngọc Tử Hải, cũng đã hấp dẫn nhân vật trước mặt.

Hai người bọn họ đánh cược, đương nhiên có không ít người thấy.

“Có kịch hay đế xem rồi, không biết hai người bọn họ cược cái gì?”

Dám đánh cược với Vạn cửu Khung, đây khác gì biểu nguyên thạch? Cái tên Vạn cửu Khung thường xuyên mua bảo vật từ người khác, lại thắng nguyên thạch thông qua đánh cược.

‘Đúng vậy, thằng nhóc kia thảm rồi”.

“Tôi thấy chưa chắc, có lẽ nào cậu thanh niên kia thật sự là nguyên thuật cao siêu không?”

“Anh đùa gì chứ? Anh thấy viên đá trong tay hắn chưa, đá xoài, lại là đá xoài, giống dáng vẻ hiểu nguyên thuật không?”

Một vài tu sĩ vốn cho rằng Trần Đức có khả năng thật sự hiếu nguyên thuật nhìn thấy đá xoài trong tay Trần Đức cũng không khỏi lắc đầu, hoàn toàn thất vọng rồi, cảm thấy anh mở ra quả Huyết Ngọc Tử Hải chỉ là dựa vào may mần.

Suy cho cùng,

Nói như thế nào đây…

Đá xoài ở bên ngoài Thiên Tự Các quả thật không tính là Cổ Nguyên, nhưng nơi này là Thiên Tự Các, cổ Nguyên vốn có giá cao ngất ngưởng, đá xoài ở đây chính là rác rưới!

Một đám người đi theo hai người Trần Đức đến chỗ làm chứng.

Chỗ làm chứng, một lão giả cười khanh khách tiến lên nghênh đón, quen thuộc hỏi Vạn Cửu Khung: “Anh Vạn, không biết tiền đặt cược lần này của anh là gì?”

“Ha ha, lão Triệu, phải hỏi người anh em này chứ, cho hắn quyết định, tránh cho chư vị nói tôi ỷ lớn hiếp nhỏ”, cửu Vạn Khung mang theo mười phần tự tin.

“Được”.

Lão giả được gọi là lão Triệu quay về nhìn về phía Trần Đức: “Anh bạn nhỏ, không biết cậu và anh Vạn cược cái gì? Nguyên thạch hay thứ khác”.

“Trận thứ nhất cược nguyên thạch, ừm, đánh cược trước một chút, một trăm ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm, thế nào?”, Trần Đức hỏi, giống như thật sự sợ thua nên rất cẩn thận.

“Một trăm ngàn cân..”, sắc mặt Vạn cửu Khung cứng lại: “Thằng nhóc, đây cũng quá ít rồi?”

“Không ít, một trăm ngàn cân nguyên thạch đó, đại đa số người cũng chưa chắc có thế kiếm được nhiều như vậy trong mấy trăm năm, huống hồ đây vẫn là Tân đánh cược đầu tiên, không phải sao?”, Trần Đức nói.

“Cũng được, nhưng… đánh cược nhỏ như vậy tôi cũng không dùng đến viên đá sơ sinh này”, Vạn cửu Khung đổi một miếng cổ Nguyên, nhìn toàn thể còn bình thường hơn rất nhiều so với đá sơ sinh.

Một trăm ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm, đối với Vạn cửu Khung mà nói quả thật quá ít, chút nguyên thạch thượng phẩm này còn không xứng ông ta dùng đến đá sơ sinh.

Chút nguyên thạch như vậy, nếu là bình thường, Vạn cửu Khung cũng lười đánh cược.

Nhưng,

Lần này ông ta biết trên người Trần Bát Hoang còn có ít nhất hai triệu cân linh thạch thượng phẩm, đồng thời cũng biết rõ tâm tính của một tay cờ bạc, một trăm ngàn nguyên thạch này khi mà thua, anh ắt sẽ không cam lòng, còn muốn đánh cược ván thứ hai, đến lúc đó, ông ta chiếm giữ vị trí dân dắt, nhắc chuyện tăng giá cũng không muộn.

“Được, tiền đặt cược đã định, hai vị bát đầu cắt đá”, lão giả họ Triệu đăng ký số, sau đó liền đứng sang một bên quan sát.

“Được, tôi lên trước”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK