Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

bỏ cơ hội tiến vào Thánh Khư đi. Nơi ấy không phải loại người mới tiến vào Vân Tiêu Giới như anh có thể vào đâu. Hơn nữa… tay chân là không có mắt, anh cũng không muốn vừa đến Vân Tiêu Giới đã bị đánh bị thương nặng gần chết, nằm cả một năm rưỡi trên giường đúng không? Ha ha!”

Hai tiếng ha ha kia của hắn ta cười đầy khiêu khích! Hoàn toàn tràn ngập vẻ cười cượt và chế giễu.

Vương Chính Thanh vừa nói, linh khí cũng bùng nổ, thoáng chốc, linh khí trong cơ thế như một con dã thú xổng chuồng lao ra, từng cơn gió lớn quay cuồng trong không gian khiến đất đá bay đầy trời!

“Tông chủ… tôi nên đồng ý hay từ chối đây?”, Trần Đức quay sang dò hỏi ý kiến của Trình Lấm Phong, anh mới đến nên vẫn muốn điệu thấp chút, không muốn gây chuyện cho lắm.

Nhưng với tình hình trước mât thì có vẻ không thể điệu thấp được rồi…

“Đồng ý đi”.

Trình Lảm Phong thở dài, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ lời tôi nói không, ở Vân Tiêu Giới, có thực lực mới có quyền nói chuyện. Vừa hay, cậu cũng có thế nhân cơ hội này thể hiện một chút chính mình. Song… cậu nhớ ra tay nhẹ tý nhé, đừng làm cậu ta

bị thương nặng quá”.

“Được rồi tông chủ, ông yên tâm đi!”, Trần Đức nói xong bổng bước lên 4 5 bước, nói: “Chính Thanh sư huynh, xin dạy bảo cho!”

“Xoạt!”

Trần Đức vừa nói xong, Vương Chính Thanh lập tức ra tay, không cho anh chút thời gian chuẩn bị nào!

Bởi vì, tuy Trình Lâm Phong nói rất nhỏ, nhưng hân ta vẫn nghe được. Vương Chính Thanh cảm thấy hết sức tức giận, chuẩn bị trực tiếp giết chết Trần Bát Hoang, vả mặt Trình Lâm Phong!

Vương Chính Thanh lắc mình một cái đã lập tức xuất hiện trước mặt Trần Đức, rồi bỗng giơ tay cao lên, chụm tay lại thành một chưởng, bố thẳng xuống đầu anh!

Tay hắn ta giống như trờ thành một thanh đao sắt vô cùng sắc bén, kéo theo từng tiếng rít chấn động màng tai, tỏa ra ánh sáng chói mắt, nhanh đến mức rất nhiều người đều không nhìn thấy rõ được.

“Có cần phái như vậy với một võ giả Địa Tôn tầng 5 không…”, đôi môi đỏ mọng của Diệp Vô Song khẽ mở, kinh ngạc nói.

Tuy một chướng đao này của Vương Chính Thanh không dùng hết sức mạnh, nhưng cũng có 70 80%, đừng nói Địa Tôn tầng 5, e rằng ngay cả Địa Tôn tầng 6, tầng 7 cũng không đỡ nối.

Một tên mới tới có thể đỡ nối một chiêu này mới là lạ!

Tên kia, chắc chắn sẽ né nhỉ? Mà cũng không biết có né được hay không nữa.

Diệp Vô Song vừa nghĩ đến đó, quả nhiên đã thấy Trần Bát Hoang hơi bước ra một chút, cơ thế khẽ lệch về phía bên phải, rồi né được một chưởng kia!

“Vậy mà lại có thế né được? Cũng được đó, tiếc là… đối với đệ tử của tôi thì vẫn yếu lắm!”, khóe miệng Cung Trường Lảm lộ ra một nụ cười lạnh, khoang tay đứng, mặt mày đầy sự tự tin, lẳng lặng quan sát.

“Né? Anh né nổi sao!”

Một chưởng của Vương Chính Thanh khẽ đáo, thoáng chốc như lưỡi đao bị đảo ngược lại phát ra một luồng ánh sáng chói mắt bổ về phía Trần Đức.

Có điều, lại bị Trần Đức né được thêm một lần

nữa!

Tuy góc độ của Vương Chính Thanh rất hiếm, khí thế như khóa chặt tất cả vị trí, nhưng, hắn ta vẳn cứ không thể tìm thấy lỗ hổng, đều bị Trần Đức linh hoạt né tránh.

Sau mười mấy hai mươi lần, hơn 5000 đệ tử vốn đang kích động chờ Vương Chính Thanh trổ hết tài năng bèn trở nên cực kỳ khó chịu, hét:

“Nè, cái tên Trần Bát Hoang kia, anh nhát như vậy hả? Sao lại không dám ra tay?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK