Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đến một phần trăm của một giây, khoảnh khẳc cực nhanh, nhanh đến mức Tô Trung Dương hoàn toàn không kịp phản ứng.

Trần Đức lấy tay làm đao, mang theo luồng sáng vàng chói lóa chém về phía cánh tay Diệp Dao!

Trong chốc lát!

Tay phải của Diệp Dao, cả cánh tay, bả vai, cùng nhau rơi xuống!

Nhanh!

Nhanh đến lạ!

Thế nên sau khi cánh tay của Diệp Dao rơi xuống thì vẻ đâc ý và ánh mẳt chờ mong trên mặt hắn vẫn chưa hề biến mất!

Máu!

Khi Trần Đức lấy tay về, khoáng ba giây sau nó mới bắt đầu nhỏ giọt xuống.

“A a a a a a a!’

Cùng lúc đó.

Diệp Dao từ trên ghế ngã nhào xuống, phát ra tiếng kêu gào run cả da đầu, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hỏi lạnh, sắc mặt trắng toát như màu giấy, lành lạnh.

Cánh tay bị chặt đứt của hắn vần còn run rẩy, nhúc nhích!

Máu tươi, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất.

Mùi máu tươi tràn ngập trong bầu không khí.

“A a a!”, Diệp Dao đau đến mức run rấy, sợ hãi run rẩy, nước mắt cũng chảy ra.

Cùng lúc đó.

Trần Đức mở cửa phòng, lập tức bước ra ngoài, không hề quay đầu lại nói:

“Tô Trung Dương, tôi không có ý định tiếp cận con gái ông, càng không có ý định qua đêm ở nơi này, tốt nhất ông đừng tới quấy rầy tôi, nếu không, kết cục của ông sẽ thảm hơn Diệp Dao bây giờ gấp mười lần!”

Vừa nói xong.

Bóng dáng Trần Đức đã biến mất.

“Tô Trung Dương, ông còn nghệt mặt ra đó làm gì, đuối theo, báo thù cho tôi!”, nhìn bóng lưng rời đi của Trần Đức, Diệp Dao cố nén cơn đau đớn, dùng giọng bất chấp tất cả mọi thứ hét lớn với Tô Trung Dương.

“Mau, không được đế nó đi mất!”

Chỉ là.

Tô Trung Dương chỉ đứng đó không hề nhúc nhích.

Không phải ông ta không muốn cử động.

Ông ta cũng muốn đuổi theo.

Nhưng!

Ông ta hoàn toàn không thế nhúc nhích nổi!

Khi Trần Bát Hoang vừa mới ra tay, trong miệng ông ta đã bị người ta nhét thứ gì đó.

Thứ đó vừa vào miệng lập tức tan ra, chẳng mấy chốc, tứ chi bách hải, kinh mạch của ông ta

như tảng đá cứng đờ lại!

Ông ta chỉ có thế đứng đó, khoảng mấy trăm giây sau thì cảm giác cứng đờ đó mới biến mất.

Sau lưng.

Đã sớm thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Nếu lúc nãy Trần Bát Hoang muốn giết ông ta thì chắc chắn ông ta không có nửa cơ hội phản kháng nào!

Cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn bỗng nhiên ập đến.

Nhưng.

Diệp Dao bị cất đứt một tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK