Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả?

It

Sau khi Trần Đức cắt tảng đá xoài ra, Hồn Châu vẫn cảm thấy vui vẻ vì sự may mắn của anh, nhưng từ đầu đến cuối không hề tham gia đấu giá, nghe Trần Đức hỏi thì lại thấy kinh ngạc:

“Anh bạn trẻ, quả Huyết Ngọc Tử Hải là cực phẩm trong cực phẩm, tất nhiên tôi cũng thấy nó rất tốt, chẳng qua… Tốt thì có tốt, nhưng lão già tôi cũng chỉ biết đứng ngoài nhìn mà thôi. Thứ nhất, cực phấm như thế dùng cho tôi quả là lãng phí, hiệu quả của nó với người trong cấp Thiên mà nói là vô vàn to lớn, tôi có thể hút được chút khí tím đã là may mắn lắm rồi”.

“Thứ hai, túi tiền của tôi cũng nhỏ, ha ha, từ trên xuống dưới cũng chỉ có hơn ba trăm vạn, không đến bốn trăm vạn cân nguyên thạch, sao đủ để mua được bảo bối thê’ này”.

Nói đến lý do thứ hai, giọng Hồn Châu lại có chút tự giễu.

Vẫn là câu đó.

Nghèo!

Nếu không nghèo, ông ta đã ra giá từ lâu rồi, cần gì phải im lặng từ đầu đến giờ?

Nào ngờ, Trần Đức lại mỉm cười: “Tiền tài là vật ngoài thân, lão tiền bối mà thích thì tôi bán cho ông với giá hai trăm vạn cân nguyên thạch, thế nào?”

“Hả?1

Hồn Châu lại sửng sốt, hết sức kinh ngạc.

Hai trăm vạn bán lại cho ông ta, xem như anh đã tổn thất tám trăm vạn cân nguyên thạch thượng phẩm, đây là lần đầu tiên Hồn Châu thấy một người hào phóng như thế.

Hay có thể nói là anh còn quá trẻ, không biết rõ giá trị của quả Huyết Ngọc Tử Hải? Hay có thế nói là vì trước đó ông ta đã giúp anh đôi điều?

“Anh bạn…”, lại một lần nữa, Hồn Châu nhắc nhở: “Giá trị của quả Huyết Ngọc Tử Hải cực kỳ cao, trước đó tôi đã nói rồi, hiệu quả của nó dùng cho mấy lão già như tôi thật sự to lớn, rất quý giá, có thế tự giữ lại, hoặc là bán cho Vạn Cửu Khung, đó đều là những sự lựa chọn rất tốt, cần gì phải…”

“Lão tiền bối, tôi chỉ hỏi õng một câu, ông có thích nó không?”, Trần Đức cười hỏi.

“Tất nhiên… Làm gì có ai ghét nó được cơ chứ”, Hồn Châu cười khố.

“Được, thế nó để lại cho ông, tổn thất tám trăm vạn cân nguyên thạch, với tôi mà nói không có gì to tát cả”, Trần Đức lấy bình đựng ra, nhét vào tay Hồn Châu, khoảnh khắc tặng nó cho ông ta, lòng anh cũng hơi đau.

Nguyên thạch thật sự không quan trọng với anh ư?

Trên thực tế, nó rất quan trọng!

Suy cho cùng, nguyên thạch cũng có sự khác biệt với tiền ở địa cầu, nguyên thạch chẳng những là tiền để mua bán mà còn là tài nguyên tu luyện, hơn nữa còn là tài nguyên tu võ thiết yếu nhất và là thứ cơ bản nhất cần được chuẩn bị!

ở cấp bậc như Trần Đức, muốn đột phá thì nguyên khí giữa đất trời hoàn toàn không đủ, nên lâu lắm anh mới có thể đột phá một lần, lần nào cũng phải có thiên tài địa bảo hỗ trợ, lần trước đột phá là nhờ anh hấp thu Địa Vu Lôi!

Nguyên thạch cũng không khác gì dầu đổ vào ô tô, điện trong bóng đèn, là thứ mà một võ giả không thể thiếu, nhưng nó có hạn, phải tốn rất nhiều năm, nhiều tháng nguyên thạch mới được hình thành trong hang động.

Vì thế, nguyên thạch mới trở thành tiền, trở thành vật trung gian lớn nhất trong trao đổi hàng hóa.

Nhưng.

Trần Đức vẫn quyết định bỏ đi một ngàn vạn nguyên thạch thượng phẩm.

Thứ nhất, con người Hồn Châu không tệ, lần đầu tiên gặp mặt, Hồn Châu đã phân tích cho anh biết lợi và hại, còn giúp đỡ anh, khuyên răn anh. Người này chẳng những không xấu, mà còn là người rất tốt, đó là mẫu người cực kỳ hiếm cỏ khó tìm ở Đại Thiên Thế Giới, nên qua lại thân thiết.

Thứ hai, đó chính là kết quả sau khi anh bàn bạc với lão Yêu Hoàng. Lão Yêu Hoàng chỉ có mấy chữ để đánh giá về Hồn Châu:

Đại tài trưởng thành muộn!

Chỉ cần cho ông ta thêm thời gian, ông ta vẫn có thể mạnh hơn nữa.

Vả lại.

Thực lực của Hồn Châu bây giờ cũng không tệ, người khác không thể cảm nhận được, nhưng lão Yêu Hoàng lại dễ dàng đoán ra cảnh giới của ông ta.

Lăng Thiên, lục giai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK