Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, bàn chần gã chợt dùng sức.

“Rắc, rắc, râc!”

Thoáng chốc, tuy đầu Đạm Đài Cung Minh không có vỡ vụn, nhưng lúc này cũng lún sâu vào mặt đất, gần như biến hình, máu đỏ nhuộm đầy đất.

Mọi âm thanh trong Lạc Hoa cốc chợt biến

mất!

Trong ánh mât cúa cá gia tộc Đạm Đài đều tràn ngập vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, không thể nào… cháu trai của Tư Mã ôn cũng mạnh như vậy sao?

Vậy thì… Tư Mã ôn phải mạnh cỡ nào chú?

“Tư Mã Lâm, dừng tay!”, Đạm Đài Nguyệt lo láng không thôi, cứ tiếp tục như thế thì ông nội chắc chắn sẽ chết!

Từ nhỏ, ông nội đã vô cùng yêu thương và cưng chiều mình, chưa bao giờ để mình phải chịu khổ.

Thế nên, sao cô ta có thế trơ mât nhìn ông nội chết chứ?

Khóe mắt Đạm Đài Nguyệt chợt chảy xuống hai hàng nước mắt.

Cô ta nhấc chân, bước từng bước một về phía trước.

“Chị ơi!”

“ChỊ, chị đừng đi!”

Hai đứa em trai kéo cô ta lại, họ biết một khi Đạm Đài Nguyệt đi qua sẽ không thể nào quay trở về gia tộc nữa!

Chuyến này của chị ấy, chắc chắn sẽ chịu mọi tủi hờn!

“Sau này, hai đứa phải nghe lời ông nội và bố đó, đừng lạỉ như lúc trước nữa”, Đạm Đài Nguyệt vùng ra, kiên định đi về phía Tư Mã Lảm.

“Phải thế chứ, sớm nghe lời, ngoan ngoãn lại đây có phải tổt không?”

Tư Mã Lâm thấy thế, hài lòng thả Đạm Đài Cung Minh ra, nhấc chân đá ông ta về phía đám người nhà Đạm Đài.

Đạm Đài Tùng quỳ trên mặt đất, trong mắt giăng đầy tơ máu, siết chặt nâm tay, mặt đất trực tiếp bị ông ta đè xuống hai dấu bàn tay.

Cơ thế già nua cúa Đạm Đài Cung Minh run rẩy, đôi môi trở nên trắng bệch, sắc mặt còn khó coi hơn cả người chết.

Trong lòng hai bố con đều như đang nhỏ máu, vô cùng đau đớn, tận mắt nhìn thấy cháu gái, con gái quý báu của mình vì gia tộc, vì bọn họ mà hy sinh, nỗi đau này nào có ai hiểu được.

Đạm Đài Nguyệt bước từng bước một lên trước, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra một sự kiên định.

Bất kể thế nào thì cỏ ta cũng sẽ không gả cho người khác.

Thật sự là không có cách nào khác bởi vì Đạm Đài Nguyệt đã trao thân cho Trần Bát Hoang, cô ta đã là người phụ nữ của anh!

Dù sống hay chết thì cũng là nhưthế!

Cô ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, đợi gia tộc vượt qua nguy hiếm sẽ chuẩn bị từ giã cõi đời.

Từ đêm hôm đó, sau chuyến đi đến núi Bách Thú, cô ta thường xuyên nhớ tới gương mặt như đao khắc của Trần Đức cùng với sự điên cuồng khi hai người quấn quýt lấy nhau.

Đáng tiếc, trước khi chết, cô ta vẫn không thể nhìn thấy người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong.

“Cô… mất trinh rồi hả!”

Bỗng dưng, Tư Mã ôn vẫn đang im lặng xem cuộc vui chọt quát lên một tiếng, trong mât ánh lên vẻ sắc lạnh, nhìn chằm chằm Đạm Đài Nguyệt, trên gương mặt già nua lộ ra vẻ giận dữ khiến người ta hoảng sợ!

Ông ta vừa giận, hét lên một tiếng, bầu trời cũng như biến sẳc!

Vòm trời trong vắt bỗng trở nên ảm u như sắp có bão, khí thể khủng bố làm cả không gian như

đọng lại!

“Cái gì?”

Thoáng chốc, Tư Mã Lâm cũng phát hiện: “Mẹ! Con đĩ chó, chồng chưa cưới trước đó của cô là ông đây đó!”

“Cô… dám cắm sừng ông đây hả?”

Hơn 20 năm trước, gia tộc Tư Mã biết được gia tộc Đạm Đài sinh ra một bé gái có thể chất Cực Âm, bèn lặp tức đến nhà họ đe dọa dụ dỗ khiến Tư Mã Lâm và Đạm Đài Nguyệt đính hõn.

Cùng lúc đó, Tư Mã ôn cũng hạ Băng Thanh ấn lẽn người Đạm Đài Nguyệt!

Chỉ cần một khi Đạm Đài Nguyệt xảy ra quan hệ với người khác, Băng Thanh ấn sẽ lập tức biến mất không sót lại chút nào.

Mà chuyện này, ngoài ông ta và Tư Mã Lâm ra thì không ai biết cũng chẳng ai phát hiện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK