Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tay anh vừa chạm vào quyển sách cố, thì nó đã dâng lên sự chống cự mạnh mẽ, hai mảnh giấy niẽm phong nhanh chóng tản mát ra thứ sức mạnh ngập trời, nhanh chóng rời khỏi sách cổ, bay lên, phát ra vầng sáng.

Một lát sau.

Một khe nứt được mở ra giữa hư không!

Hư không bắt đầu khởi động, loạn lưu tàn sát

bừa bãi, hệt như có thứ hung sát gì đó ờ bên trong, sát khí lành lạnh!

“Ầm ầm!”

Gần như là cùng lúc, cả Thần Ma táng rung lên, chấn động mạnh mẽ cứ như động đất!

“Gì thế?”

“Hả?”

“Mạnh thật!”

Một giây đó, hơn hai ngàn huyệt mộ lặng lẽ suốt từng đó năm trong Thần Ma táng bổng nhiên sôi trào, những hơi thở mạnh mẽ xuất hiện, từng bóng người bước ra từ những ngôi mộ, tất cả đều là những người truyền thừa đã nằm lại trong Thần Ma táng.

Một tháng qua, võ số người cầu khấn, nghĩ đủ mọi cách đế kêu gọi nhưng bọn họ chưa từng xuất hiện.

Bấy giờ, tất cả đều có mặt ở đảy!

Trong đó có cả Quất Hữu Kinh, Chiến Ma và Độc Cô, khi những hơi thở mạnh mẽ đầy quỷ dị đó

xuất hiện, không có ngoại lệ, sau khi bọn họ xuất hiện thì đều dùng sự nghỉ ngờ và nặng nề nhìn vào khe hờ hư không trước mặt!

“Ha ha ha ha!”

Đột ngột, không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, khóe miệng Trình Lực nở nụ cười lành lạnh và đầy khát máu: “Trần Bát Hoang, mày chết chắc rồi. Ha ha ha! Mày đòi cái gì không đòi, lại đòi Hồi Thiên. Ha ha ha, mày có biết Hồi Thiên là đồ của ai không, mày mà cũng dám vấy bấn nó hả?”

Khi hăn ta lên tiếng.

Trong khe hở của hư không.

Một bóng người lặng lẽ không một tiếng động, đột ngột bước ra từ bẽn trong, chẳng có một chút dấu hiệu nào, cứ thế bước ra từ trong hư không.

Đó là một người đàn ông…

Người đàn ông trong chiếc áo bào màu máu bình tĩnh đến lạ lùng, trên người chỉ có sự dao động hết sức kỳ lạ, nhưng, không ai có thế phớt lờ hắn ta, bởi vì sau khi nhìn thấy người đó, Trình Lực đã quỳ xuống!

Đúng vậy!

Kiêu căng như Trình Lực, lại không hề do dự, trực tiếp quỳ xuống đất!

Dập đầu, dập đầu!

Bộp!

Bộp!

Sau ba cái dập đầu liên tục, Trình Lực có chút nặng nề, hào hứng và đôi phần sợ hãi nói:

“Chào mừng chủ nhân!”

Thần Ma táng bỗng chốc chìm vào im lặng đến cùng cực, còn Im ẳng hơn nhà xác!

Mấy chục ngàn võ giả như gặp ma, nhìn chằm chằm người đàn ông trong bộ quần áo màu máu lặng lẽ xuất hiện đó, chìm vào sự kinh ngạc và không thế tin nối. Trong bán kính trăm ngàn dặm, tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.

Kẻ mạnh như Trình Lực, đường đường là một Thánh Vương nhưng trông thấy người đó cũng phải quỳ xuống đất dập đều, gọi hắn ta là chủ nhân?

Ngoài ra còn có những bậc tiền bối và hiền triết được chôn trong Thần Ma táng, dù trước đó đã xảy ra chuyện gì, dù mọi người cố gắng cách mấy cũng

không chịu xuất hiện, nhưng bấy giờ tất cá bọn họ… Tất cả đều xuất hiện ở đây?

Cảnh tượng đó tạo ra sự rung động đến mức nào?

Trình Lực quỳ gối xuống đất, đầy kích động: “Chủ nhản, sáu trăm năm không gặp, ngài đã mạnh hơn trước kia rất nhiều!”

“ừm”.

Người đàn ông mặc bộ quần áo màu máu gật đầu, dường như hòa vào làm một với hư không, mờ ảo như làn khói, rất khó nắm bắt được. Hắn ta đứng giữa hư không, giống như một con người bình thường, giữa sự bình tĩnh đó là vẻ bá đạo: “Trình Lực, cậu khiến tôi thật sự rất thất vọng, sáu trăm năm không gặp, lại thua trong tay một Thánh Nhân, người hầu của Huyết Đồ này lại muối mặt như thế, đáng tội gì?”

Thì ra người đàn ông trong bộ quần áo màu máu đó tên là Huyết Đồ.

“Chủ thật, thật lòng xin lỗi… Khiến ngài mất mặt

rồi!”

Trình Lực quỳ rạp xuống trước mặt Huyết Đồ, không dám lỗ mãng.

Sáu trăm năm trước…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK