“Ồ…”, Diệp Dao nghiềm ngẫm liếc Trần Đức một cái, đánh giá anh từ trẽn xuống dưới rồi nhàn nhạt
nói:
‘ Cũng biết điều đó, nếu đã không quen còn không đi?”
Song, hắn vừa nói xong, Tô Láng Tuyết đang đứng cạnh Trần Đức đã nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Nếu anh muốn biết tin tức của chị Thanh Vũ thì ờ lại!”
ưng Thanh Vũ!
Cô gái trước mẵt thế mà lại biết tin tức của ưng Thanh Vũ?
Cô ta và ưng Thanh Vũ có quan hệ gì?
Trần Đức im lặng, một cảu của Tô Lăng Tuyết trực tiếp khiến anh dừng lại, đứng im tại chổ.
“Xin lôi nhé, tuy tôi không biết cô ta, nhưng tôi cũng không thế đi. Song cậu yên tảm, tôi không phải người trong lòng của cô ta. Hôm nay, tôi và cô ta chỉ mới gặp nhau lần đầu thôi”, Trần Đức không muốn bị người khác làm bia đỡ đạn nên kiên nhẫn giải thích.
Diệp Dao nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bằng lòng tin tưởng Trần Đức vì quá rành tính Tô Lăng Tuyết, trông như ngây thơ chất phác, nhưng thực ra lại rất nghịch ngợm, thương xuyên làm một số trò đùa dai.
Châc hẳn lần này cũng là cố ý chọc tức hắn.
Sau đó, Diệp Dao trực tiếp làm lơ Trần Đức, quay sang nói với Tô Lăng Tuyết: “Lăng Tuyết, đừng quậy, chầng phải đã nói hôm nay sẽ đến xem anh luyện đan sao? Chúng ta đi thôi”.
“Tôi không đi’, Tô Lăng Tuyết hết sức nghịch ngợm, một đôi mẳt sáng ngời như có thế nói: “Tôi nói anh ấy là người đàn ông của tôi thì chính là người đàn ông của tôi. Tôi sẽ đi theo anh ấy”.
Diệp Dao bất đâc dĩ nói: “Lăng Tuyết, anh biết em cố ý chọc giận anh, nhưng…”
Hân liếc Trần Đức một cái rồi nói tiếp: “Nhưng cũng không cần phải tìm loại vô dụng ấy chọc tức anh, em trông cái dáng vẻ dè dặt nghèo mạt rệp kia của anh ta kìa, xứng với em sao?”
“Sao anh có thế bị anh ta chọc tức chú?”
Trần Đức bên cạnh lập tức đanh mặt, Diệp Dao này nịnh Tô Lăng Tuyết thì nịnh đi, có cần hạ thấp anh xuống để nảng mình lên vậy không?
Theo đuối phụ nữ như vậy thì thành công được mới là lạ!
“Diệp Dao, tôi không thích anh, anh Bát Hoang mới là người đản ông định mệnh của tỏi. Tỏi không cho phép anh nói anh ấy là đồ rác rưởi, anh ấy mạnh hơn anh nhiều, hừ hừ!”, Tô Lăng Tuyết lại đi đến trước mặt Trần Đức, lộ ra vẻ mặt mê mẩn, sùng bái.
“Thật sao? Lăng Tuyết, em đừng nói giỡn nữa được không?”
Diệp Dao nghiền ngẫm cười, Trần Đức quả thật hơi kỳ lạ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thể cảm giác được sự dao động của linh khí trên người anh ta.
Nhưng, hán vẫn có thể nhận ra cảnh giới của Trần Đức.
Thiên Tôn cánh!
Một người như vậy mà Tô Lăng Tuyết lại bảo mạnh hơn mình? Hân có thể không buồn cười sao?
“Lăng Tuyết, tên đó quả thật là một thâng rác rưởi, đồ bỏ Thiên Tôn cảnh. Tuy rất ngông cuồng, nhưng cũng không giấu được sự thật anh ta là một tên ăn hại. Anh nghĩ… chắc em muốn anh đối đầu với anh ta đúng không?”
Diệp Dao như biết tỏng suy nghĩ của Tô Lăng Tuyết, đầc ý nói: “Nói thật, anh đúng là có một phút định ra tay với anh ta thật đó, nhưng.
Diệp Dao ra vẻ anh cả dạy đời: “Lăng Tuyết, em thật sự không cần thiết phái dùng anh ta đế chọc tức anh. Anh thối một hơi thôi cũng đú giết chết anh ta rồi, nhưng anh ta xứng đế anh giết sao? Còn nữa… em cũng nên cách người này xa một chút, đừng làm anh ta hạ thấp thân phận cô chủ lớn nhà họ Tô của em…”
‘Anh muốn đi thì đi đi, tôi không đi. Tôi sẽ ở cùng với anh Bát Hoang”, Tô Lăng Tuyết bực bội, cô ta ghét nhất cái vẻ tự cho là đúng và cái cảm giác về sự hơn người đó của Diệp Dao. Nó thật sự khiến cô ta chán ghét.
Tiện thể, cô ta còn cố ý gảy xích mích: “So với anh Bát Hoang, anh hoàn toàn chẳng là cái đinh gì. Anh Bát Hoang của tôi cực kỳ thần bí và vô địch!”
“Haiz, Lăng Tuyết, em đã không tin thì anh sẽ chứng minh cho em xem, được không?”, Diệp Dao đau đầu, có hơi không kiên nhẳn nói.