Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một kiếm đánh úp tới.

Đâm vào ngực anh, trực tiếp xuyên thủng, cả tim cũng bị cắt mất một nửa, chí đế lại đống xương cốt lạnh lẽo, một lô máu đầy máu tươi.

Hai người cùng tấn công một lúc.

Trần Đức lập tức bị thương nặng!

Một vài võ giả đừng gần Trần Đức,

Lý Hạo Uyên và Lý Trường Sinh cũng bị ảnh hưởng, trong đó có ít nhất hơn ngàn người bị thương nhẹ, một hai trăm võ giả đã lập tức tử vong, thậm chí có người còn mất cả xương cốt, hóa thành đám mây máu dưới roi Giao Long, lại bị loạn lưu giữa hư khõng cắn nuốt.

Đấy chính là Đại Thiên Thế Giới, tàn nhẩn, máu tanh, đáng sợ.

Dù là người ở đâu, chỉ cần bản thân quá yếu thì có thế chết bất kỳ lúc nào.

vả lại.

Bình thường cũng không có ai quan tâm đến sống chết của người khác.

Yếu chính là nguồn tội.

Chết thì cứ chết thôi, cả người nhặt xác cũng không có!

“Má, hai người đó là ai vậy, mạnh quá!”

Mọi người xung quanh vội vàng lùi ra xa, đồng thời liên minh của các thế lực cùng quản lý thành Phong Vân đã cử hai đến ba mươi người tới, dường như đang tạo nên một đại trận nào đó đế phong bế khu vực bọn Trần Đức đang đánh nhau lại, chí được phép vào, không được phép ra.

“Quá mạnh mẽ, hai người ra tay, mỗi một chiêu đều có thế khiến trăm người nằm xuống, cả hộ vệ của thành cũng nghe tiếng!”

“Lam nhãn, là lam nhãn, người tộc Trường Sinh Tiên!

Có người trỏng thấy lam nhãn của Lý Trường Sinh và Lý Hạo Uyên thì lập tức nhận ra lai lịch của hai người, thậm chí còn đào ra được thân phận chính xác của họ.

“Chắng trách, là Lý Trường Sinh cùng với lão tố đã bế quan vạn năm của tộc họ Lý, Lý Hạo Uyên!”

“Tại sao cao thủ của thế lực hạng nhất lại ra tay với một võ giả cảnh giới Cố Bản, đó là ai?”

“Má nó, Trần Thiên Không, tên đó đang làm mưa làm gió ở thành Phong Vân này, là cao thủ chơi Cố Nguyên!”

“Thảo nào, họ Lý của tộc Trường Sinh Tiên có nghiên cứu rất sâu về Cổ Nguyên, hình như họ đang tranh đoạt thứ gì đó!”

Giết người cướp của, chuyện bình thường như đi hái rau về luộc, thành Phong Vân là một tòa thành, nhưng ở nơi này, chỉ cần không đặt chân vào cửa hàng, tửu lầu, phường trà được các thế lực lớn bảo vệ thì có thế đánh nhau bất kỳ lúc nào.

Số người chết vì chém giết nhau giành bảo bối ở thành Phong Vân này lên tới ít nhất là mười vạn!

Đại Thiên Thế Giới, vạn tộc đỏng như kiến, số lượng sinh mệnh tính bằng hàng tỉ, nhiều như thế, tất nhiên giá trị cũng như cỏ rác.

Con số mười vạn đó.

Không tính là nhiều.

Huống chi, trong mười vạn đó có rất nhiều kẻ yếu, có rất nhiều kiến hôi.

Thành Phong Vản có đại trận, chết hơn một phút mà không có người nhặt xác thì đại trận sẽ tự động phân hủy xác, rửa sạch vết máu.

Chín mươi phần trăm số người đó dù có chết cũng chẳng ai quan tâm.

Nhưng mà.

Trần Đức với tộc Trường Sinh Tiên thì đi tới đâu cũng được người chú ý.

Trận chiến của bọn họ nhanh chóng lan truyền ra ngoài, có nhiều người vội vàng chạy tới đây xem.

Chẳng mấy chốc.

Trong phạm vi thần hồn của Trần Đức, đã cảm nhận được ít nhất hai, ba trăm vạn người.

“Trần Thiên Không huyênh hoang quá, mấy ngày nay liên tục ra tay, tên đó có ngày hôm nay cũng là chuyện bình thường, đáng đời!”

“Đặc tội tộc Trường Sinh Tiên, không muốn chết cũng phải chết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK