Chì dáng vè này thôi cũng đù khiến người bình thường kinh hãi, phía sau hắn ta còn có bốn người thanh niên, lớn
thì 22, 23 tuổi, nhỏ thì chỉ chừng 18, 19.
Ai nấy đều để kiểu tóc dựng đứng kỳ dị, mặc quần bò
rách cùng với áo gilê, miệng ngậm thuốc lá, bước đi
ngông nghênh, tự đại.
Người đàn ông cao lớn thô kệch chằng chút khách
khí, dùng một cước đá văng cánh cửa khép hờ, bước từ
bên ngoài vào, nghênh ngang ngồi xuống sofa, cầm lấy
quả táo trên bàn trà bắt đầu gặm.
Sau khi tiến vào nhà, bốn gã thanh niên lập tức đập
phá đồ đạc trong phòng khách, “loàng xoảng… binh…
bốp”, bình hoa, hồ cá, TV.. tất cả đều không thoát khỏi số
phận bị đập nát.
“Các người mau dừng tay!”, Diêm Thanh Nhã có hơi
hoàng sợ, bất giác lui về sau hai bước, nhưng thấy đồ đạc
bị phá hòng, cô ta cố lấy dũng khí hô: “Thái Dũng, tôi bảo
anh dừng tay!”
Thái Dũng chính là tên đàn ông kia.
Thái Dũng thàn nhiên gặm táo, về mặt hống hách, nói
bằng giọng điệu khinh thường: “Đồ đàn bà xấu xa, đập ít
đồ mà thôi, hét lên như thế làm gì? Ai bảo cô gian díu với
thằng ranh con này, tôi không được quyền đập đồ của cô
à?”
“Thái Dũng, anh chớ có nói bậy, tôi và cậu ấy không
phải như vậy!”, Diêm Thanh Nhã giận run lên, cô ta không
hề làm gì cả, vậy mà lại bị chụp một cái mũ lớn như vậy.
Thân là người đàn ông của Diêm Thanh Nhã, nhưng
khi thấy cô ta ở cũng người đàn ông khác, có vẻ như Thái
Dũng không tức giận gì cho lắm.
Mối quan hệ giữa họ từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa,
hôm nay anh ta đến để đòi tiền mà thôi, còn chuyện hai
người trước mặt có quan hệ gì với nhau hay không thì…
anh ta không quan tâm.
Thái Dũng không để ý đen Diêm Thanh Nhã, để mặc
cho đám đàn em xới tung phòng khách lên, sau đó đến
phòng ngủ, nhà bếp, có thể đập đều đập hết, ngay cả đồ
của Từ Hàm cũng không buông tha.
Trần Đức không ngăn càn, anh lằng lặng đứng nhìn,
để mặc bọn họ đập phá.
Có điều, không ai chú ý đến, sâu trong mắt anh ngày
càng trở nên lạnh lẽo.
“Thái Dũng, hôm nay anh đã đến thì nói chuyện cho rõ
một lần, mau bào bọn họ dừng tay!”, Diêm Thanh Nhã lại
lần nữa quát lên.
Nhưng Thái Dũng chẳng chút đề tâm, anh ta nhìn về
phía Trần Đức: “Tên nhóc kia, trông cũng trắng trèo điển
trai đấy, chắc là con nhà giàu hà? Nói đi, mày gian díu với
vợ tao, định trà tao bao nhiêu tiền đây?”
Lúc này, Trần Đức mới cười khẩy một tiếng, bước đến
ngồi xuống ghế sofa đối diện Thái Dũng:
“Nghe nói anh tìm chị Thanh Nhã đòi năm triệu?”
“Năm triệu? Đó là giá cả lúc trước, giờ thì khác rồi, để
tao bắt được chúng mày vụng trộm sau lưng tao, vậy đi,
thêm một triệu nữa, sáu triệu, thiếu một đồng cũng không được”.
Thái Dũng nói rất thàn nhiên, anh ta chẳng chút quan
tâm đến trong sạch của Diêm Thanh Nhã, trong mắt anh
ta chỉ có tiền, hơn nữa, hôm nay nhất định phải lấy cho bằng được.
Nếu không anh ta sẽ gặp rắc rối to.
Chủ nợ sẽ không bò qua cho anh ta.
“Thái Dũng, anh là đồ khốn kiếp, vụng trộm gì hà?
Suốt mấy năm nay anh thường xuyên không về nhà,
một mình tôi cố sức nuôi con, nào có thời gian nghĩ đến những
chuyện đó!”, mặc dù Diêm Thanh Nhã cũng có nhu cầu về
phương diện đó, nhưng đã nhiều năm trôi qua, cô ta chưa
từng làm gì cùng người khác.
Thái Dũng đòi tiền thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ
lại còn vấy bẩn sự trong sạch của cô ta.