Tất cả mọi người không tiếc lời tâng bốc, Chương Hằng căn bản không quan
tâm tới họ, hắn hiện tại chỉ một lòng muốn giết chết Trần Bát Hoang, hơn 20
năm chưa từng có người cùng cảnh giới nào có thể đánh qua tay hắn như
anh.
Hôm nay lại bị người ta một chiêu đánh bại.
Hắn rất bực bội, cũng rất phẫn nộ, lửa giận dội lên trong lồng ngực hắn hết
lần này đến lần khác, Trần Bát Hoang, không thể sống!
Nhất định phải chết, hơn nữa còn phải quỳ chết trước mặt hắn!
“Tên nhóc đó đi đâu rồi?”, Chương Hằng nhìn lên Thiên Kiếm Phong chỉ thấy
một mảnh trống rỗng mờ mịt, không có bất kỳ bóng dáng nào liền cau mày,
tức giận mắng hai tên người hầu: “Ông đây không phải kêu hai thứ chó má
các người trông coi hắn sao? Người đâu?”
Dứt lời, tay Chương Hằng nhanh như chớp rút ra một thanh đại đao, tiện tay
vung nó về phía một người hầu.
Phù!
Trong chớp mắt, đầu của tên người hầu đó rơi xuống đất lăn lông lốc một
vòng, con ngươi trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Tên hầu già còn lại bị bắn một thân đầy máu tươi, vừa đứng lên đã sợ tới
mức quỳ xuống một lần nữa, lo lắng vội vã nói: “Xin cậu chủ tha mạng, cậu
hủ th hắ ẫ ò ở t ê Thiê Kiế Ph !”
chủ tha mạng, hắn vẫn còn ở trên Thiên Kiếm Phong!”
“Hửm?”, Chương Hằng nhíu mày: “Ông chắc chắn? Ông hẳn là biết kết cục
của việc lừa dối tôi”.
“Cậu chủ, là thật, hắn đã vượt qua 2.300 mét và đang tiếp tục leo lên đỉnh
Thiên Kiếm Phong rồi!”, tên hầu già lo sợ bản thân cũng sẽ bị chém chết,
vừa run rẩy dập đầu vừa gấp rút nói: “Cậu Chương có thể hỏi bọn họ, bọn họ
cũng tận mắt nhìn thấy”.
“Vậy sao?”, Chương Hằng đưa mắt nhìn mấy người Lục Tâm, Triệu Phong.
Lục Tâm, Triệu Phong và mọi người sớm đã bị một màn chém đầu vừa rồi
của Chương Hằng dọa sợ run, miệng lưỡi khô khốc, lắp bắp gật đầu, biểu thị
quả thật đúng là như vậy.
Chương Hằng thấy vậy khẽ híp mắt, có chút bất ngờ, hắn thực sự không
ngờ tới Trần Bát Hoang sẽ phá vỡ được kỷ lục.
Phải biết rằng hôm nay tới Thiên Kiếm Phong độ cao mà hắn có thể lên
nhiều nhất cũng chỉ 1.800 mét? Sau khi lên đến 1.800 mét thì cần phải có
chú của hắn là Phương Tâm Ngọc tới trợ giúp mới có thể tiếp tục đi lên.
Không ngờ tên này lại đã vượt qua 2.300 mét rồi?
“Cháu trai, có cần chúng ta đi lên không?”, một ông lão mở lời với giọng nói
thăng trầm, ông ta là tổ tông ruột thịt của Chương Hằng.
“Lão tổ không cần đâu ạ”.
Chương Hằng nở nụ cười lạnh băng: “Các vị trưởng lão, chúng ta cứ ở lại
đây đợi hắn ta, đợi khi hắn xuống dưới ắt đã sức lực kiệt quệ, đến lúc đó
chúng ta cũng tiết kiệm được công sức, đúng không?”
Thực lực của Trần Đức khiến Chương Hằng vô cùng kinh ngạc và bàng
hoàng, với thực lực Linh Căn sơ kỳ, không tới trung kỳ có thể leo tới hơn
2 000 mét phá vỡ kỷ lục của Âu Dã Tư Linh
2.000 mét, phá vỡ kỷ lục của Âu Dã Tư Linh.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nó cho thấy rằng người mạnh nhất trong Linh Căn kỳ hiện nay đã đổi chủ,
không còn là Chương Hằng hắn nữa!
Trong lòng Chương Hằng cuộn trào sát khí, đối với hắn mà nói, đây là một
loại sỉ nhục, chỉ với một lần gặp mặt, cũng là lần gặp duy nhất, Trần Bát
Hoang liền trở thành bóng ma ám ảnh đầu óc hắn, nếu không giết chết anh
sẽ khiến suy nghĩ của hắn ta không thông suốt, sợ rằng khó có thể tiến bộ
trong tương lai!
Đợi!
Điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ chính là đợi, đợi Trần Bát Hoang đi
xuống, sức cùng lực kiệt, hắn sẽ tự tay bóp nát anh!