Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, một bàn tay khác vươn ra, Trần Bát Hoang nắm lấy cổ của Liễu Tông Nguyên một cách chính xác hờ hững, xách lên giống như xách một con gà con, nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua đó, hỏi: “Như thế, Liễu Tông Nguyên, tôi hỏi ông, ông của hiện tại cảm thấy có tư cách làm sư phụ của tôi không? Có tư cách để tôi phải quỳ xuống chắp tay dâng ra toàn bộ cái gọi là bí mật kia không?”

Giọng nói khoan thai vang lên, ầm ầm trong

đầu Liều Tông Nguyên như tiếng sấm, lức này Liễu Tông Nguyên đã hiểu ra một điều, người thanh niên ở độ tuổi đõi mươi trước mặt này, đã vượt qua ông ta, hơn nữa, còn vượt xa ông ta!

Chỉ cần người trước mặt này muốn, thì bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể giầm chết, bóp chết, đập chết ông ta!

Điều buồn cười là…lúc trước ông ta còn muốn làm sư phụ của Trần Bát Hoang? Còn muốn dùng vũ lực để trấn áp Trần Bát Hoang?

Như Trần Bát Hoang đã nói lúc trước, ông ta là cái thá gì?

Trong lòng Liễu Tông Nguyên gần như sắp sụp đổ, vô cùng chán chường, đối diện với người thanh niên trước mặt, người mạnh nhất Côn Luân Hư như ông ta còn yếu ớt hơn cả một con gà con, mặc cho người ta giết thịt, không có khả năng phản kháng.

‘Tôi hỏi ông, ông không nghe thấy sao?”

Trần Đức nhìn chằm chằm vào Liễu Tông Nguyên, bàn tay khẽ dùng lực, đột nhiên, Liễu Tông Nguyên khôi phục suy nghĩ, vội vàng nói:

“Tôi…tôi…không có tư cách, cậu Trần…cầu xin cậu, bỏ qua cho tôi, tha cho tôi một mạng!”

Liễu Tông Nguyên thực sự cảm thấy sợ hãi,

Trần Bát Hoang giống như một thanh kiếm đã tuốt vỏ, lưỡi kiếm săc nhọn, có thể giết chết ông ta bất cứ lúc nào!

Mặc dù ông ta chỉ có một mình, nhưng ông ta không muốn chết!

Ông ta còn muốn đột phá, còn muốn sống tiếp!

“Cho tôi một lý do để không giết ông”, đôi mắt thâm sâu của Trần Đức nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, toàn thân lóe lên một tia sáng màu vàng nhàn nhạt.

“Tôi…tôi…”, nhất thời, Liễu Tông Nguyên thực sự không nghĩ ra lý do đế có thể tiếp tục được sống, đây là Côn Luân Hư, giết người không cần lý do.

Bàn tay rơi xuống đó của ông ta, không biết từ lúc nào, đã bị bóp méo, biến dạng, trầy da rách thịt, cả bàn tay giống như bị máy xay thịt xay nhuyễn, trông thật đáng sợ.

Lúc này thời gian như ngừng lại, không gian dường như đóng băng, bức tranh đó, đã in sâu vào mắt Ngụy Vô Minh, đồng thời cũng in sảu vào mắt các trưởng lão, cũng như các giáo viên hướng dẫn, đệ tử của Vô Song môn, trong đầu ai cũng ong ong.

“Tay của ông đặt trên đầu tôi, tôi rất không thoải mái, bỏ nó xuống!”

Cùng lúc đó, Trần Bát Hoang khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liễu Tông Nguyên, đôi mắt thâm sâu không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.

Liều Tông Nguyên sững sờ, đồng tử run lên, không thế tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Trần Đức không bị chút tổn hại nào.

Năm nay, ông ta bốn trăm mười ba tuổi, đã bốn trăm mười ba năm nay, ông ta chưa từng bị đánh bại!

Ngay cả hai người canh giữ khác của Côn Luân Hư là Lâu Vạn Xuân và Tư Mã ôn hợp sức lại, cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Sức mạnh của ông ta đủ đế quét sạch mọi thứ, coi khinh tất cả, ở trong mắt ông ta, Trần Bát Hoang chỉ là một con châu chấu có thể giâm chết đập chết bất cứ lúc nào!

Nhưng, thế nào cũng không nghĩ tới, ông ta vậy mà lại không thể phá vỡ phòng ngự của Trần Đức?!

Một chưởng hung dữ mạnh mẽ cuồn cuộn đủ để phá vỡ không gian, khiến hư không xuất hiện hồn loạn, nhưng đến phòng ngự của Trần Bát Hoang cũng không bị phá vỡ!

Không thể nào! Ngoài ý muốn, chắc chắn là ngoài ý muốn!

Hai mắt Liều Tông Nguyên dữ tợn, phản ứng theo bản năng, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay, trực tiếp sử dụng võ kỹ!

“Ầm ầm!”

Trong khoảnh khắc đó, trời đất cuồn cuộn, ông ta như đánh động sấm sét, trên trời không một gợn mảy bổng một tiếng sét cực lớn vang lên, chỉ thẩy toàn bộ bàn tay của ông ta biến thành màu đen, một màu đen kịt, sau đó một chưởng rơi xuống!

Lúc này, sức mạnh cực lớn, mạnh gấp hàng trăm lần so với lúc trước, thậm chí là một ngàn lần!

Bàn tay giơ thẳng lên, lại điên cuồng tích lũy linh lực, hướng xuống ngực Trần Bát Hoang!

Có thể thấy rõ, nơi bàn tay đen ngòm của ông ta quét qua đều mang theo từng trận hỗn loạn, trên bầu trời, bởi vì một bàn tay này của ông ta, mây trâng giống như bị ảnh hưởng, hội tụ lại thành một vòng xoáy cực lớn, bao phủ cả bầu trời.

Chỉ có điều, lần này không còn suôn sẻ, không gặp trở ngại gì như trước.

Bởi vì, Trần Đức đã hành động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK