“Xin lỗi, con người tôi chính là thích hành động theo cảm tính”, Trần Đức cười rất ôn hòa, dịu dàng.
Cây sống vì vỏ, người sống vì mặt!
Nếu ngay chính kiến cũng không có, sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Trên con đường luyện võ đạo phải suy nghĩ thông suốt, chứ không phải là ép dạ cầu toàn!
‘Tên nhãi được, được lắm, cậu sẽ phải hối hận!” Quách Ly Long nghiến răng, từ trong cố họng lạnh lùng thốt ra mấy chữ, nếu ánh mắt có thể giết người, Trần Bát Hoang sớm đã bị ông ta băm vằm thành trăm ngàn mảnh.
“Phải không?”
Trần Đức chẳng ừ hử gì, đối với sát khí của Quách Ly Long, anh không quan tâm, đúng là Quách Ly Long rất mạnh, hẳn là tu sĩ cảnh giới thông thần, nhưng, đây là Thông Thiên Các, ông ta dám ra tay sao?
Tuyệt đối không dám!
Bằng không, sẽ đợl đến bây giờ sao?
Trần Đức từ chối, ngay lập tức, mười mấy thế lực tiến tới giới thiệu bản thân.
Những thế lực này hầu hết đều là thế lực hạng hai đến hạng năm, ngoài hạng năm chỉ có thế lựa chọn im lặng, chờ những người đó chọn trước, bởi vì bọn họ biết rõ, trừ khi mặt trời mọc phía tây, hoặc Trần Bát Hoang bị mù, bằng không tuyệt đối sẽ không chọn bọn họ.
Sắc mặt Thạch Thiên thánh tử Thái Dương Cung vô cùng khó coi, đỏ bừng, hắn ta thật sự không ngờ một tên rác rưởi Côn Luân lại trở thành món hàng hấp dẫn!
Lại còn là món hàng hấp dẫn hàng đầu!
“Thánh tử, hay là…hay là cậu đi lẽn xin lỗi, bằng không, một khi Trần Bát Hoang gia nhập những thế lực đó, hắn có thế sẽ trả thù chúng ta, bất kỳ một thế lực nào trong đó chúng ta đều không thể đắc tội!”, đứng ở bên cạnh Thạch Thiên, Giang Đồng Hải đầy lo lắng, cảm thấy thật nực cười, trước đây bọn chúng còn nhục nhã Trần Bát Hoang như vậy, còn đợi Trân Bát Hoang sau khi sát hạch xong quỳ xuống cầu xin bọn chúng, bây giờ thì sao?
Mọi thứ hoàn toàn đảo ngược!
Không phải Trần Bát Hoang cầu xin bọn chúng, mà bọn chúng phải cầu xin Trần Bát Hoang tha thứ!
Thạch Thiên có vẻ căm hận, hậm hực, nhưng không thể làm gì được, hắn ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý xin lỗi và nhận sai!
Dẫu sao, thế lực hạng mười như bọn chúng thật sự không chịu được đàn áp!
“Chọn Lưỡng Nghi Tỏng!”
Cùng lúc đó, khi Trân Đức còn đang do dự không biết nẻn gia nhập vào thế lực nào, Linh Lung đột nhiên nói: “Hỏi xem có người của Lưỡng Nghi Tông không”.
“Lưỡng Nghi Tông?”
“ừm, Lưỡng Nghi Tông được sáng lập bởi một vị thánh cách đây hàng chục ngàn năm trước, là thế lực thích hợp với anh nhất!”, Linh Lung nói.
“Được!”
Trần Đức lựa chọn tin tưởng Linh Lung vô điều kiện, trên con đường này, nếu không có sự giúp đỡ của Linh Lung, anh sẽ không trưởng thành được như ngày hôm nay.
Ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn đến mọi người:
“Thực xin lỗi, tôi muốn hỏi các vị một chút, trong số các vị, ai là người của Lưỡng Nghi Tông?”
Lưỡng Nghi Tông?!
Ba chữ này vừa nói ra, tất cá thế lực lôi kéo Trần Đức đều há hốc mồm, chẳng hiểu gì!
Bao gồm cả Ấn An Sương, cũng không thế tin được nhìn đến Trần Đức.
Anh ta…không lẽ là muốn gia nhập Lưỡng Nghi Tông?!
Cùng lúc đó, trong góc, một bóng người khẽ chấn động, có chút giật mình, kinh ngạc cùng mong đợi, tiến lên hai bước, nói: “Cậu Trần, tôi đến từ Lưỡng Nghi Tông, xỉn hỏi có gì chì giáo?!”
Đây là một ông lão nhìn có vẻ khoảng sáu mươi tuổi, khác với mọi người là ông ấy đế râu dài, mặc áo choàng thái cực lưỡng nghi, hai con cá âm dương trên áo choàng cực kỳ dễ thấy.
Ông ấy không hề nổi bật, luôn đứng ở trong góc, lúc trước không ai đế ý đến ông ấy, ngay cả Trần Đức cũng không chú ý đến ông ấy, trong lần tuyến chọn và tranh giành này ông ấy dường như là một nhân vật ngoài rìa.