Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cầu xin tôi? Không phải ông nói tôi không là cái thá gì, không muốn nhìn tôi chết sao, sao bây giờ lại cầu xin tôi rồi?”, CỔ Tinh Hoa giẫm chân lên người Trần Nguyên Bình, vẻ mặt đắc ý, giọng điệu không kiêng nể gì cả: “Không phải ông

nói cậu Trần, Trần Bát Hoang rất mạnh sao? Cầu xin hắn đi, cầu xin hắn đến cứu các người đi, hắn ở đâu? Sao còn chưa xuất hiện?”

CỔ Tinh Hoa cười một cách dữ tợn, ở trước mặt hàng ngàn người, giẫm đạp phó viện trưởng ngoại viện dưới chân, điên cuồng sỉ nhục, cười nhạo.

“Phó viện trưởng ngoại viện rác rưởi quá nhỉ!”

“Ngay cả một chiêu của cậu Cổ cũng không đỡ được, thực sự là quá mất mặt!”

“Đế xem sau này còn ai dám cản trở Tinh Minh chúng ta làm việc”.

tí II

Đám đệ tử của Tinh Minh đứng xung quanh đó ai nấy cũng vô cùng đắc ý và tự hào, ngẩng cao đầu như thể sợ người khác không biết bọn họ là người của Tinh Minh.

Tất cả các tân học viên đều kinh hãi tột cùng, đây chính là Tinh Minh, là sức mạnh của Cổ Tinh Hoa sao?

Ngay cả phó viện trưởng ngoại viện cũng không kiêng nể, còn Tử Vân Tử cũng chỉ có thể đứng từ xa quan sát, rắm cũng không dám thả!

Trâu bò!

Những người này đã hoàn toàn bị sốc, bị thực lực của Cổ Tinh Hoa chinh phục!

“Trần Nguyên Bình, tôi nể mặt ông gọi ông một tiếng phó viện trưởng, không nể mặt ông thì ông chính là một

con chó già!”, Cổ Tinh Hoa trầm giọng, cười khẩy giễu cợt.

“CỔ Tinh Hoa, thả phó viện trưởng ra!”, Âu Dã Thanh Vũ khẽ quát lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

“Ồ?”

Cổ Tinh Hoa chuyển sự chú ý sang Âu Dã Thanh Vũ: “Muốn tôi thả người cũng được, chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, đừng nói là một mình Trần Nguyên Bình, ngay cả những thứ rác rưởi, sâu kiến kia, tôi cũng có thể không chạm vào bọn họ”.

“Không được!”

Sắc mặt Kỳ Hàn lạnh băng, chậm rãi đứng lên mặc kệ thân thể đang cực kỳ đau đớn, cho dù có chết hắn cũng không cho phép người khác làm nhục người phụ nữ của cậu Trần!

Kỳ Hàn vừa nói, vừa giơ kiếm lên lao về phía CỔ Tinh Hoa với chút sức lực cuối cùng còn sót lại.

Nhưng cho dù hắn đang ôthời kỳ đỉnh phong thì cũng không phải là đối thủ của CỔ Tinh Hoa, huống hồ bây giờ hắn còn đang thế suy sức yếu?

Trước khi đến gần Cổ Tinh Hoa, hắn đã bị linh lực của Cổ Tinh Hoa đánh bay ra xa, đáp xuống một cách nặng nề, mạng sống mong manh!

“Chết tiệt!”

Lữ Đông Dã giống như bị dao cắt, cả khuôn mặt run bần bật, máu không ngừng chảy ra trên nửa khuôn mặt đã bị phá hủy trông rất khủng khiếp, cực kỳ kinh người.

Bốn người Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải và Đàm Thu cũng vô cùng căm hận, lần đầu tiên bọn họ cảm thấy bản thân mình yếu đuối và nhỏ bé đến vậy, đối mặt với CỔ Tinh Hoa, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc hắn ức hiếp và xúc phạm.

Gì mà địa vị, thân phận, tôn nghiêm, hôm nay hoàn toàn bị đám người này giẫm đạp, tàn phá!

Bọn họ căm hận đến nỗi phát điên!

“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn”, Cổ Tinh Hoa nhìn chằm chằm Âu Dã Thanh Vũ với vẻ hứng thú khát máu, nói: “Nếu như cô do dự không đồng ý, vậy thì tôi chỉ có thể giết những người này, trả thù cho Huyết Lãnh – người anh em đã chết của tôi!”

“Trần Nguyên Bình, tạm thời tôi sẽ không giết ông, hãy mở to mắt chó của ông ra mà xem, mấy con kiến ông lựa chọn rốt cuộc rác rưởi đến mức nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK