Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức ngoài mặt không biểu hiện ra bất kỳ dao động nào, nhưng trên thực tế trong lòng anh sớm đã không thể bình tĩnh.

Anh không nói gì chỉ phóng khoáng quay người rời đi!

Nếu đã có thế mượn dùng danh hiệu của nhà họ Trần đế giải quyết vấn đề, anh cũng lười phải ra tay.

Sự rời đi của anh ngược lại khiến Tô Vân Phi thở phào nhẹ nhõm.

Một mặt kế hoạch của hắn có thế tiếp tục thực thi, mặt khác chuyện giữa nhà họ Trần cùng nhà họ đến đây chấm dứt.

Hắn dè dặt nhìn theo bóng lưng Trần Đức cho tới khi khuất dạng mới ngoảnh đầu lại nói với Tô Y Y: “Tô Y Y, lần này em cũng quá tùy hứng rồi đó!”

“Anh, như vậy cũng bị gọi là tùy hứng sao? Nếu không phải anh có mặt, em cũng không quan tâm hẳn là người của nhà họ Trần hay gia tộc nào, sớm đã hành động rồi. Không lẽ tính mạng của Tô Diệp Tô Danh thì không đáng giá, cứ đế mặc kẻ khác tàn sát sao?”

“Dẫu sao thì bọn họ cũng chí là kẻ hầu mà thôi!”

Tô Vân Phi đáp: “Tính mạng của một kẻ hầu vốn đĩ đã rất rẻ mạt, không phải sao?”

“Em không cho rằng như vậy!”

Tô Y Y dấu môi, cực kỳ bất mẫn.

“Được rồi, được rồi…”

Tô Vân Phi cũng không muốn nói thêm nhiều, chẳng bao lâu nữa hằn sẽ không phải nuông chiều Tô Y Y nữa, chỉ đáng tiếc Tô Diệp Tỏ Danh đã chết khiến hắn không thế không khởi động kế hoạch thứ hai.

Bất luận thế nào thì hắn cũng phải giành được dấu ấn Thiên đạo kia.

“Sau này không cho phép em tùy tiện như vậy nữa!”

“Còn không rõ tình huống nơi này rốt cuộc là gì sao, trời sẳp tối rồi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi”.

Nơi này đã sắp tiến gần đến trung tảm của đảo Khốn Long, ngay cả Tô Vân Phi hay Tô Y Y cũng đều có thể cảm nhận được một hơi thở khiến người ta phải khiếp đảm kia.

Sắc trời dần dần chìm vào bóng tối, một tiếng sấm rền truyền tới từ trong những tầng mây, thời tiết sắp đổi thay.

Trần Đức tìm một góc vắng vẻ dừng lại, chuẩn bị trải qua một đẽm ở nơi này.

“Nhà họ Trần, nhà họ Trần của Đại Thiên Thế Giới…”

Trong tảm trí Trần Đức vẫn luôn quẩn quanh những lời nói cùng thái độ nghiêm cấn kia của Tô Vân Phi.

Nhà họ Trần là họ Trần đó sao?

Trần Đức không biết, nhưng dựa vào thái độ của Tô Vân Phi thì có 70-80% khả năng chính là nhà họ Trần đó!

Rất có khả năng nhà họ Trần cũng sẽ cử người tới đảo Khốn Long.

Trần Đức ngược lại cũng không ngờ tới mình sẽ chạm mặt với người nhà họ Trần nhanh như vậy, tảm tình anh có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào bình tâm lại để tu luyện.

“Vù…”

Hít một hơi thật sâu rồi thớ ra, Trần Đức kìm nén những suy nghĩ rối ren trong lòng, anh tìm một gốc cây thô chắc rồi trèo lên, ngồi xếp bằng xuống

một cành cây và bắt đầu tu luyện.

Anh điều chuyển Âm Dương Kinh khiến luồng khí xoay chuyển dâng trào, nguyên khí trong không khí dần dần đổ dồn về phía anh, tiến vào trong cơ thế anh.

Một hai tiếng đồng hồ trôi qua, bồng nhiên: “Soat soat….”

Một tiếng động nhỏ vụn lọt vào tai Trần Đức, theo cảm nhận của anh, một cái đầu nhỏ bất ngờ ló ra từ dưới lá cây to gấp ba bốn lần bàn tay của người trưởng thành.

Đó là một con vật rất kỳ lạ, trẽn đầu mọc lớp lông mềm mại màu tím sạch sẽ cùng một đôi mẳt như ngọc bích vừa to vừa tròn, nó thò chiếc đầu nhỏ ra khỏi tán lá, nhìn Trần Đức một cách tò mò, cũng cực kỳ có linh tính, lại đặc biệt dễ thương, giống như một đứa trẻ vậy.

Sau đó nó mở miệng giống như uống sữa và bắt đầu hấp thụ nguyên khí đang tụ tập về phía Trần Đức kia, số nguyên khí này vô cùng tỉnh khiết, trong chớp mắt chiếc miệng nhỏ kia của nó đã trực tiếp hút đi một nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK