Ba chữ Trần Bát Hoang, từ một thế hệ ma vương, bây giờ đã hoàn toàn biến thành một trò đùa của Vô Song môn. Mọi người đang đợi anh xuất quan thám hại, bọn họ đã nghe tin. Một khl Trần Bát Hoang xuất hiện, nếu không có dấu hiệu đột phá, cho dù lè môn chủ của Vô Song môn cũng không thế cứu được!
Trần Bát Hoang chỉ còn một con đường duy nhất, đỏ lè chết!
Dùng đầu của hân dâng cho nhà họ ưng để có thể cầu xin nhà họ ưng bỏ qua tội lỗi trước đây!
Thế giới bên ngoài ồn ào và náo nhiệt, còn bên trong mật thất vần Thiết lại vô cùng yên tĩnh, giống như bọn họ hoàn toàn là hai thế giới, cách biệt hoàn toàn VỚI bên ngoài, không nghe thấy chút âm thanh nào: “Linh Lung, tôi phải làm thế nào?”, Trần Đức chú tâm quan sát xung quanh mật thất.
“Tất cá mọi thứ trong thiên địa, bất cứ thứ gì có sức mạnh đến một mức độ nhất định cũng đều có ‘linh’, chẳng hạn như linh lực và linh hải của chúng
ta…”
Linh Lung hóa thành một tia sáng xuất hiện từ trong thức hải, một thân hình ma mị lơ lửng trẽn không trung, vừa giống một bống ma, vừa giống một tiên nữ: “Ngay cả kim loại cũng không ngoại lệ, một số kim loại cực phẩm cũng có thể sản sinh ra linh, mà loại linh này thường không có chú, chỉ cần tìm thấy nó, hấp thu nó thì anh có thế tùy ý sử dụng”.
“Cũng giống như đính Long Vần, ban đầu nó là một vật có chủ, nhưng trải qua bao năm sương gló, linh trước kia đã bị linh không chủ thay thế, anh có vận khí tốt nên thu được nó”.
“Vậy sao?”
Trần Đức sờ sờ chóp mũi, xem ra quá thực là rất may mân: “Lúc trước cô bảo ta làm những hành
động kỳ quái kia với đỉnh Long Văn, chẳng lẽ là đang hấp thu linh sao?”
“Đúng vậy”, Linh Lung khẽ gật đầu.
“Vậy tạl sao tôi không cám thấy linh gì cá?”, Trần Đức hỏi.
“Lúc đó anh còn quá yếu, ngay cả thần thức là gì cũng không biết thì sao có thế cám nhận được linh? Cho dù anh có hấp thu thì chính anh cũng không nhận biết được”.
“Được rồi…”
Trần Đức bất lực: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao, làm thế nào mớl có thế tìm được linh của Vẫn Thiết?”
“Anh tìm? Anh thấy anh có thế tìm được không?”, Linh Lung cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Nếu không có chị đây, dựa vào một mình nhóc thì có tlm cả đời cũng không thấy”.
Trần Đức trầm mặc không nói, lấy bình rượu ra uống hai ngụm.
“Này nhóc, nhìn kỹ một chút”.
Bàn tay mảnh khảnh thon thầ của Linh Lung
vẫy vẫy, đột nhiên, một luồng linh lực đỏ rực lan tỏa khâp mật thất Vân Thiết, có thể nhln thấy bằng mát thường, xung quanh mặt phẳng nhẵn nhụi va sạch sẽ xuất hiện những đường vân kỳ lạ.
Lần theo những hoa văn ấy, Trần Đức phát hiện trong một góc có một cục màu tráng ngà, nhìn kỷ thì trên người nó còn có màu xám.
“Hử?”
Sâc mặt Linh Lung bồng nhiên thay đổi: “Ai lại phân ra một luồng thần thức ở trên khí linh vậy?”
“Nó chính là khí linh?”, Trần Đức hỏi.
“Đúng vậy, khí linh không chủ vốn nên là màu trăng giống một đoàn linh khí. Nhưng trên người nó lại có dấu ấn của người khác”.
“Đã có người phát hiện ra nó”.
“Vậy làm sao giờ?”, sâc mặt Trần Đức sầm xuống, lẽ nào lần nảy sẽ thất bại thật ư?
Ngay khi anh đang lo lắng thl Linh Lung lại khẽ nhấn một cái về phía trước, một luồng sáng màu đen bay ra, luồng khí màu xám kia lập tức biến mất.
Sau đó, Linh Lung khinh bỉ nói: “Một cái dấu ấn mà thôi, xóa đi chẳng phải lè xong sao? Trông anh kinh ngạc chưa kìa”.