Tuyển chọn của đại học thương mại Vân Bắc cũng chỉ là tầng tuyển chọn thứ nhất mà thôi, thứ mà bọn họ sắp đối mặt là thử thách tàn khốc và gay gắt hơn.
Huống chi.
Lần này không chỉ có bọn họ đến từ ba thành phố Vân Bắc, người đến tham dự còn có cường giả thế hệ trẻ đến từ ba thằng phố Hương Giang, úc Đảo, Nam Đài.
Bọn họ,
Chính là những người xuất sắc nhất trong ba mươi sáu gia tộc địa sát, xuất phát điểm còn cao hơn nhiều so với mấy người trong gia tộc tu võ của ba thành phố Vân Bắc như Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ.
Thậm chí, nội tình và thực lực của ba gia tộc đứng hàng đầu Hương Giang không hề kém hơn chút nào so với một các gia tộc ở Côn Luân Hư.
Những thứ này, Lục Phong cũng không có nói,
ồng ta muốn đám người Kỳ Hàn có thể trải nghiệm yên bình và tốt đẹp trước khi tàn khốc đến.
“Ha ha, Lục Phong, ông nhặt đâu được mấy người hình dạng kỳ cục thê’?”, một giọng nói không hề du dương đột nhiên truyền đến từ phòng nghỉ ngơi trong tiệc rượu khách sạn.
Tìm theo tiếng nói thì thấy ở phía trước có một người đàn ông tuổi tác không chênh lệch Lục Phong lắm, khoảng chừng ba mươi chưa đến bốn mươi đang chậm rãi uống trà,
Trên khuôn mặt hiện vẻ quan tâm, thăm hỏi, vui tươi, nhưng ánh mắt lại mang vẻ châm chọc không hề che giấu một chút nào.
Ông ta tên là Vũ Văn Hữu.
Giống với Lục Phong, ông ta đến từ ngoại viện học viện Vô Song.
Lục Phong phụ trách mười vị trí tuyển chọn của ba thành phố Vân Bắc. Ồng ta thì phụ trách tuyển chọn của ba thành phố Hương Giang, hai bên đã hẹn hôm nay sẽ tập trung đây.
Quan hệ giữa ông ta và Lục Phong không tốt.
Loại quan hệ không tốt này truyền từ đời thầy giáo bọn họ.
Trong học viện Vô Song luôn tồn tại cạnh tranh, từ thầy của bọn họ đến thế hệ bọn họ cũng đều xảy ra cạnh tranh.
Mà Vũ Văn Hữu và Lục Phong cạnh tranh kịch liệt nhất, từ lâu đã trở nên căng thẳng cực độ, bất luận chuyện gì cũng phải tranh cãi với Lục Phong.
Hạt giống tu võ của ba thành phố Hương Giang tốt hơn rất nhiều ba thành phố Vân Bắc, mà lần này Vũ Văn Hữu phụ trách ba thành phố Hương Giang, lựa chọn ra mười vị trí, mỗi một người đều là kiêu tử trong kiêu tử, ưu tú trong ưu tú.
Vì vậy, tâm tình ông ta rất tốt, vừa nhìn thấy Lục Phong, ông ta đã không nhịn được lên tiếng châm chọc: “Đã nghe nói từ lâu võ giả trẻ tuổi của ba thanh phố Vân Bắc rất yếu, không chỉ yếu mà còn tuyển được có bảy người?”
Giọng nói chói tai truyền tới, sắc mặt đám người Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ và Đàm Thu đều thay đổi, bọn họ đều không vui.
Nhưng,
Khi bọn họ nhìn thấy một bàn đầy thanh niên của Vũ Văn Hữu, tất cả đều kinh hãi!
Một bàn kia có chín người!
Chỉ từ khí tức cũng có thể đoán được, thực lực trung bình của chín người đó còn mạnh hơn bọn họ một chút.
Khi bọn họ nhìn về phía chín người kia, mấy người đó cũng coi rẻ khinh thường nhìn lại, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, thậm chí còn huýt sáo với Âu Dã Thanh Vũ!
Sắc mặt Kỳ Hàn lạnh như băng, tay cầm thanh kiếm sau lưng.
“Kỳ Hàn, thôi…”, Âu Dã Thanh Vũ vội vàng ngăn cản, lắc đầu với hẳn: “Cậu ấy đã căn dặn khi cậu ấy không có ở đây thì phải khiêm tốn một chút”.
“Được!”
Lúc này Kỳ Hàn mới buông kiếm.
“Vũ Văn Hữu, nói chuyện chú ý một chút, cái gì gọi là bộ dạng kỳ cục hả?”, Lục Phong đã quen với châm chọc của Vũ Văn Hữu, ông ta không khoan nhượng nói: “ồng có tư cách gì đánh giá người của tôi?”
“Ha ha, không phải sao?”, Vũ Văn Hữu liếc nhìn Hà Đồn đang chống nạng: “Ngay cả tàn phế cũng chọn, Lục Phong, tầm nhìn của ông thật sự khiến người ta đáng lo ngại”.