Gã cho rằng, Lục Thư Tuyết từ chối mình là do lời Trần Bát Hoang vừa nói,
hàn ý của gã đối với anh càng lúc càng rõ rệt, gần như biến thành thực thể.
Có điều.
Gã cũng không lập tức tấn công mà tiếp tục nhẫn nhịn, nếu bây giờ giết chết
Trần Bát Hoang, chắc chắn sẽ khiến Lục Thư Tuyết tức giận, gã cần tìm một
cơ hội thích hợp hơn.
Phải đợi Trần Bát Hoang phạm sai lầm và chọc giận gã, hoặc đợi gã chiếm
được Lục Thư Tuyết trước.
Tóm lại, Trần Bát Hoang bắt buộc phải chết.
Đối với sát ý của người đối diện, Trần Đức bình tĩnh và thơ ơ, anh cũng
không có hành động gì, Mục Lâm này không hề mạnh, muốn giết anh, trừ khi
gã ta quay lại bụng mẹ luyện tập thêm 10 năm nữa.
“Bác Phúc, chúng ta tiếp tục đi thôi!”, sau khi cân nhắc một lúc, Lục Thư
Tuyết lại lên tiếng, đồng thời cảnh cáo Trần Đức: “Anh đừng nói nhảm nữa,
hoặc là, tốt hơn hết đừng nói gì nữa, được không?”
Sát ý của Mục Lâm, Lục Thư Tuyết cũng có thể cảm nhận rõ ràng, cô ta lo
lắng Trần Đức nếu còn nói nhảm nữa thì sẽ rước họa sát thân.
“Được”, Trần Đức mỉm cười, anh vốn dĩ không thích nhiều lời. Từ trên người
lấy ra một bi đông rượu uống vài ngụm.
“Cho tôi uống cùng được không?”, Lục Thư Tuyết chú ý tới rượu trong tay
Trần Đức, đột nhiên hỏi.
“Được”.
Trần Đức cười cười, đưa rượu cho Lục Thư Tuyết.
Lục Thư Tuyết uống liên tiếp mấy ngụm.
Dạo này đa trải qua nhiều chuyện, trước đây mỗi lần uống rượu cô ta đều có
cảm giác nghẹn đắng ở cổ, hơi rượu cay nồng sẽ làm cô ta khó chịu, nhưng
hôm nay khi uống vào lại có cảm giác dễ chịu lạ thường.
Chỉ có điều, người không thường uống rượu như cô ta, sau vài ngụm thì má
trở nên ửng hồng, có chút choáng váng.
Ở một bên,
Sát ý của Mục Lâm càng nồng đậm hơn, đôi mắt ngập tràn vẻ ghen tị, gã rất
không hài lòng với Trần Bát Hoang. Hai người uống một bình rượu. Đây
chẳng phải là hôn gián tiếp hay sao?
Người mình thích, coi là nữ thần thế nhưng lại quan tâm đến một con kiến và
uống rượu mà con kiến đó đã uống qua, gã thật sự không chịu nổi.
Mục Lâm hối hận vì đã giữ lại Trần Đức, sớm biết thế này đã để anh đi, sau
đó cho một tên thuộc hạ bí mật đi giết anh.
Mấy tên lâu la đi cùng gã cũng rất khó chịu. Nhưng Mục Lâm không nói gì,
bọn chúng cũng không dám lên tiếng.
“Cậu Mục, cậu xem… chúng ta tiếp tục lên đường chứ?”, Lục Phúc ngập ngừng hỏi.
“Nếu Thư Tuyết đã quyết tâm, vậy thì cứ tiếp tục chạy đi”, Mục Lâm cưỡi trên
lưng Truy Phong Sư, lạnh lùng nói.
Lời này khiến Lục Phúc thoáng thở ra một hơi.
May mà người này không từ bỏ bọn họ vì lựa chọn của Lục Thư Tuyết, nếu
không, với tình huống của ông ta và cô chủ hiện tại thì khó mà đến được nhà
họ Lục, e là không đến một ngày đã phải bỏ mạng tại đây.
Còn về Trần Bát Hoang thì… ông ta trực tiếp ngó lơ.
Không phải ông ta chướng mắt Trần Bát Hoang, mà vì hầu hết người của
Côn Luân Hư đều như vậy, xem thường toàn bộ thế tục.
“Đừng chậm trễ, chúng ta đi thôi…”
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Lục Thư Tuyết không muốn nói thêm bất kỳ điều gì, cô ta dẫn đầu đi tiếp.
Trên đường, Trần Đức uống rượu một mình, không thèm đếm xỉa đến ai,
hoàn toàn không hợp với bầu không khí nặng nề xung quanh.
“Nhóc con”, Trần Đức không nói, nhưng Mục Lâm lại cưỡi Truy Phong Sư đi
đến bên cạnh anh, sóng vai cùng đi, cố ý bới móc: “Tao cảm thấy rất ngạc
nhiên đấy, chẳng lẽ bây giờ người ở thế tục đều giống như mày à? Không
biết rõ địa vị của mình, thích ra vẻ, lại còn hay nằm mơ giữa ban này nữa
chứ”.
Trần Đức không thèm đáp lại, thậm chí, anh lười phải liếc nhìn Mục Lâm dù
chỉ là một cái.