Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng… có thể sẽ ảnh hưởng đến Thiên Huyền Phong, hy vọng ông cố thế di dời người cúa Thiên Huyền Phong đi tránh bị liên lụy”.

Trần Đức không nói thấng là muốn lấy Vẫn Thiết đi, dù sao đó cũng là báo bối cúa Vô Song Môn, nói ra có thể sẽ bị phản đối, đợi sau này lấy được rồi nói cũng không muộn.

Đến lúc đó cùng lẵm là luyện một số đan được cao cấp bồi thường cho Ngụy Vô Minh.

Đối VỚI Vô Song Môn mà nói, đan dược cao cấp còn ích hơn vần Thiết nhiều.

“Cái gì?”

Đinh Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Trần Bát Hoang, cậu nằm mơ giữa ban ngày phải không? Theo như tôi biết, khi cậu đến Côn Luân Hư mới chí là Kinh Hái Kỳ thôi, bây giờ cậu còn muốn đột phá đến Địa Tiên? Cậu tưởng Địa Tiên là cỏ dại hoa dại, có thể tiện tay hái bất kỳ lúc nào hả?”

“Đúng thế, Trần Bát Hoang, rốt cuộc cậu muốn làm gì thì nói thầng ra, Địa Tiên… ha ha!”, tam trưởng lão vuốt râu trắng như tuyết: “Môn chủ, ông không thể mãi tùy theo cậu ta!”

“Môn chủ, tuyệt đối đừng nghe theo cậu ta!”

“Bát Hoang, từ từ nói chuyện”, lần này, ngay cả Tô Tây Pha cũng cảm thấy Trần Đức đang khoác

lác.

Địa Tiên, đâu có dề đột phá như thế?

Lại chẳng phái ăn cơm uống nước, nói đột phá là đột phá?

Cá Côn Luân Hư cũng chỉ có ba người canh giữ có thế đạt đến bước này!

“Môn chủ, tất cả điều tôi nói là sự thực, ông tin hay không, vẫn xln tự cân nhắc”.

Trần Đức đứng thẳng lưng, nhìn thắng vào Ngụy Vô Minh, trong mắt tràn đầy tự tin hào hùng.

Anh làm việc, trước nay không thích giải thích quá nhiều.

Cũng không cần glái thích với người khác.

Tin, anh phẳi làm.

Không tin, thì anh cũng phải làm.

Ngụy Vô Minh nhìn đôi mắt sâu thẩm như biển lớn của Trần Đức, hồl lâu không lên tiếng.

Lão đang suy nghĩ, cân nhâc thiệt hơn.

Lão không muốn đồng ý VỚI Trần Bát Hoang, dl dời người của Thiên Huyền Phong không phải việc lớn gì, nhưng nếu thực sự làm chuyện này vì Trần Đức, đồng nghĩa với việc hoàn toàn đắc tộl với mấy vị trường lão. Vì vấn đề đl hay ở lại của Trần Đức mà lão đã đắc tội một lần, lúc này, nếu lai đâc tội, mà đến lúc đó Trần Đức không đột phá đến Địa Tiên, e rằng môn chú như lão thực sự không làm nối nữa.

Nhưng…

Lỡ như thì sao?

Lỡ như Trần Bát Hoang nói thật?

Nếu là thật, lúc đó cục diện của Côn Luận Hư sẽ phải viết lại hoàn toàn!

Trần Bát Hoang sẽ trớ thành Địa Tiên trẻ tuối nhất trong lịch sử.

Đến lúc đó, áp lực đến từ Liễu Tông Nguyên mà Vô Song Môn phái đối diện, chắc chắn sẽ dề dàng được giải quyết!

Sẽ không còn là vấn đề nữa!

“Được, Bát Hoang, tôi đồng ý với cậu, mong là… mong là cậu sẽ không làm tôi thất vọng!”

Dường như Ngụy Vô Minh đã hạ quyết tâm lớn.

Cùng lắm lè mất vị trí này, so với tương lai, tiền đồ của Vô Song Môn, thì vị trí cúa lão có là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK