Bị nhốt ở đây mười ba vạn năm, nói là không muốn thoát ra ngoài, không cô đơn thì ắt hẳn là giả!
Chắng qua, lòng ông ta đủ vững nên mới có thế chịu được sự cô đơn và tịch mịch đó, nếu là người khác, đối mặt với sa mạc rộng lớn vô bờ, mãi mãi không thể thoát ra được, có lẽ đã phát điên từ lâu rồi.
“Tiền bối, đi thỏi, đi cùng với tôi!” Trần Đức mỉm cười, sau đó anh dẫn đầu bước vào trong.
Hai ngày sau.
Rốt cuộc anh và Hiên Viên Anh Hùng cũng đã đi đến cánh cửa cuối cùng!
Đi đến cuối con đường!
Trước mắt họ.
Là một dãy núi!
Dãy núi dài đến mấy vạn trượng, như con rồng khổng lồ đang nằm úp người xuống, giương nanh múa vuốt, cố thụ mọc khắp núi đồi, trông như những người khống lồ che cả trời, sừng sững giữa thiên địa, cao lớn và mạnh mẽ.
“Thiên Yêu Hoàng quả là một thế hệ tiên hiền!”, Hiên Viên Anh Hùng chìm vào rung động: “Chín mươi chín cửa, cửa sau lại còn khó hơn cửa trước, mà thứ ớ điếm cuối lại hoàn toàn xứng đáng với chín mươi chín cánh cửa đó, đúng là khiến con người ta động lòng!”
Thân là lão quái vật đã sống hơn mười vạn năm, dù Hiên Viên Anh Hùng đã phong ấn cảnh giới, nhưng ông ta vẫn sờ hữu lượng kiến thức sâu rộng cũng như ánh mắt vỏ cùng sắc bén.
Đảo mắt nhìn tới, đã nhận ra thứ Thiên Yêu Hoàng đế lại là gì.
“Dãy núi dài chín vạn trượng, bên dưới dãy núi có chín mươi chín long mạch. Bát Hoang, nếu cậu hấp thu hết, chắc là… Đủ đế cậu từ Cố Bản lên thẳng cấp Thiên, tiến vào cấp Đạo, thậm chí là cấp Quân, cũng không hẳn là điều không thể”, Hiên Viên Anh Hùng chậm rãi nói: “Chúc mừng, tôi ở đây chờ cậu, mau đi đi”.
“Cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ!”
Long mạch.
Tất nhiên Trần Đức biết đó là cái gì!
Đại Thiên Thế Giới lấy nguyên khí làm gốc rề.
Mà nguyên khí, ngoài lượng nguyên khí tự nhiên giữa đất trời thì còn có trong nguyên thạch!
Nguyên thạch ở đâu ra?
Tất nhiên là ờ trong lòng đất hoặc núi sâu, mất ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm mới ngưng kết được!
Trong đó.
Nơi có nhiều nguyên thạch nhất, đầy rẫy nguyên thạch thượng phẩm, chính xác là long mạch!
Quan trọng nhất, nguyên thạch thượng phẩm chỉ là một thứ nhỏ bé, được xem như đồ bỏ đi nằm ở rìa long mạch mà thôi!
Long mạch sở dĩ được gọi là long mạch, vì nó ngưng tụ tinh hoa của đất trời, không chỉ cần thời gian để hình thành, mà còn cần tới vô số cơ duyên, bẽn trong long mạch có thứ mà một võ giả cần nhất, nguyên tinh!
Thứ này không bằng nguyên khí hỗn độn trong cơ thế Trần Đức, nhưng nẻn biết rằng, nguyên khí hỗn độn trong người Trần Đức có hạn, cũng được chuyến hóa từ nguyên khí bình thường mà thành.
Còn nguyên tinh thì tương đương với một lực chuyển động có thế giúp anh chuyến hóa ra nhiều nguyên khí hỗn độn hơn.
Với Trần Đức hay là những võ giả bình thường khác, thì nguyên tinh vần là thứ vô cùng quý giá!
Chín thế gia viễn cố, ba thánh địa viền cổ, ờ những nơi đó cũng chỉ có hai đến ba long mạch mà thôi, nhờ có sự tồn tại của long mạch nên họ mới chống đỡ được cả gia tộc, cả thánh địa mạnh mẽ, mãi mãi không suy tàn.
Những thế lực hạng nhất ở Đại Thiên Thế Giới cũng có một hoặc chỉ có nửa long mạch.
Nói tóm lại, có rất ít long mạch tồn tại trên đời. Nó rất quý giá.
Mà trước mặt Trần Đức.
Chín mươi chín cái!