Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Thiện không trá lời nữa, cúi đầu nhắm

mẳt, như đang niệm kinh văn gì đó.

Một lát sau, Thích Thiện lại dùng đôi mắt mê man nhìn Thiên Cung trên cao.

Hắn nói: “Dù tranh đấu với nhau thế nào, thì sống chết của những người trên hòn đảo cũng đã xác định, mười vạn sinh linh, chí có ba trăm người sống sót, mọi người ai sống ai chết, cần gì phải nóng lòng trong một lúc nhất thời? Chi bằng theo tiểu tăng ngồi xuống, tụng kinh niệm Phật cho những sinh mệnh sắp chết kia, đế tích đức cho kiếp sau đi”.

Dứt lời, Thích Thiện ngồi trẻn chiếu, tiếp tục tụng kinh.

Chỉ có ba trăm người còn sống được phép rời khỏi đảo Khốn Long, trước đó Lăng Nhất Hải đã biết rất rõ điều này.

Cuộc chiến bị Thích Thiện chen ngang, mọi người ở vực Thiểm Điện đều chìm vào yên tĩnh.

Trong sự tĩnh lặng đó.

Đột nhiên.

Trong đám đông có một người bước ra.

Người đó mặc một bộ trường bào, cầm cây quạt trong tay, ra dáng thư sinh nho nhã, nhưng mặt mũi lại hết sức tục tâng.

Hân ta đi tới trước mặt Thích Thiện, dùng ánh mắt không tốt lành gì quan sát.

“Người đó là ai vậy?“

Trần Đức hỏi.

Tô Y Y bẽn cạnh nói: “Hình như người đó là tú tài Thạch Đông Phong”.

“Ồ? Dám công khai đi tới trước mặt Thích Thiện, xem ra tên đó cũng không phái hạng xoàng xĩnh gì”.

Tô Y Y liên tục lâc đầu: “Người đó cũng tới từ thành Thiên Thần của Tây Hải. Nhưng mà thực lực lại không nâm trong bảng xếp hạng nào, nhà họ Thạch cũng là một gia tộc đang suy thoái. Nghe nói bọn họ vẫn một lòng muốn bám lấy nhà họ Trần, ba ngày hai bữa lại tới xum xoe, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có được một cái liếc mắt của nhà họ Trần. Thạch Đông Phong này, tu vi cũng chỉ tới Hóa Đạo sơ kỳ thôi”.

Nghe nói thế, Trần Đức lại buồn bực và tò mò, muốn xem thứ Thạch Đông Phong này muốn làm

trò gì.

Hân ta đảo một vòng quan sát Thích Thiện xong, Thạch tú tài mới khép cây quạt lại, đầu tiên là cúi đầu chào một cái.

“Đại sư Thích Thiện, pháp danh có một không hai ở Đại Thiên Thế Giới, tôi là Thạch Đông Phong, một kẻ vô danh tiểu tốt, kính chào”

Thích Thiện không đáp.

“Nghe nói đại sư Thích Thiện chưa từng sát sinh hả?”

Thạch tú tài hỏi.

Rất lâu sau đó, Thích Thiện mới nhám mát lại, nói: “Từ trước đến nay, đệ tử của Phật không bao giờ sát sinh”.

Mắt Thạch tú tài đảo nhanh như chớp.

‘Thế nhưng, dù là Đại Thiên Thế Giới hay là hàng ngàn hàng vạn thế giới bên dưới, dù lả đại hiệp người người ngưỡng mộ, hay là ác đồ vạn người sợ hãi, thỉ tiếng tăm cũng từ “giết” mà ra thôi? Không sát sinh, thì không ai sợ, lại càng không thể nổi tiếng. Tôi cũng khá tò mò, đại sư Thích Thiện dùng cách gì đế danh chấn Đại Thiên Thế Giới khi chưa giết bất kì người nào”.

trò gì.

Hân ta đảo một vòng quan sát Thích Thiện xong, Thạch tú tài mới khép cây quạt lại, đầu tiên là cúi đầu chào một cái.

“Đại sư Thích Thiện, pháp danh có một không hai ở Đại Thiên Thế Giới, tôi là Thạch Đông Phong, một kẻ vô danh tiểu tốt, kính chào”

Thích Thiện không đáp.

“Nghe nói đại sư Thích Thiện chưa từng sát sinh hả?”

Thạch tú tài hỏi.

Rất lâu sau đó, Thích Thiện mới nhám mát lại, nói: “Từ trước đến nay, đệ tử của Phật không bao giờ sát sinh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK