Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hay có thể nói.

Là ấn ký Thiên Tâm trên người anh!

Thù hận trong lòng anh bắt đầu trỗi dậy, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn chuyện trò vui vẻ với mọi người.

Mọi người gặp nhau có rất nhiều chuyện đế tán gẫu.

Từ Trần Bát Hoang, tới Hiên Viên Anh Hùng, lại sang các thế gia viễn cố, chuyến tới vận mệnh của Đại Thiên Thế Giới, Trần Đức thu hoạch được rất nhiều từ buốỉ trò chuyện này, mãi đến tận đêm khuya họ mới tản đi.

Sau khi tàn tiệc.

Hoàng tộc Đại Hạ, Mãn tộc, tộc Trường Sinh Tiên đều tung cành ô liu cho Trần Đức, muốn mời anh về thế lực của mình làm khách, mượn sức anh, nhưng đều bị anh từ chối.

Một đêm này.

Không có gì bất ngờ xảy ra, thành Hiên Viên lại dấy lên một ngọn sóng, có người bất ngờ tấn công, thế công còn mạnh hơn hôm qua.

Nhưng.

Tộc Hiên Viên vẫn là tộc Hiên Viên.

Tất cả mọi cuộc tấn công.

Đều trở nên yếu ớt nhạt nhòa, trước mặt tộc Hiên Viên, trăm vạn đại quân bất ngờ tấn công chẳng khác gì cát sỏi, chẳng chịu nối một đòn.

Cứ mỗi hừng đông.

Thành Hiên Viên lại bị làn sương mù đỏ bao trùm, mùi máu tươi lan đến trăm, ngàn dặm, thậm chí là xa hơn, mặt đất lại chẳng thế tìm thấy dấu vết nào, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Ban ngày, Trần Đức lần lượt ra tay, lại thu hoạch được kha khá thiên tài địa bảo.

“Được kha khá rồi, đến tộc Hiên Viên thôi”, Trần Đức nói thầm, rời khỏi một cửa hàng mua bán Cổ Nguyên.

Nhưng.

Lần này.

Anh bị người ta theo dõi.

Kẻ đó cực kỳ bí ẩn, nếu không có lão Yêu Hoàng nhác nhở thì Trần Đức cũng không phát hiện ra.

Dường như nhận ra Trần Đức đã phát hiện mình, bọn họ chẳng màng đến đám đông xung quanh, trực tiếp đứng chắn trước mặt anh.

“Trần huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi”, người đó nho nhã như ngọc, mặc áo vải mũ cao, cầm trong tay quạt lỏng, đôi mắt ánh xanh lam lóe lên tia sáng kì dị.

Tộc Trường Sinh Tiên, Lý Trường Sinh!

Chia tay nhau vài giờ, không ngờ hắn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Trần Đức.

Bên cạnh hắn có một ỏng lão râu dài, cũng giống với hắn, ông lão có đôi đen ẩn chứa ánh xanh lam, lóe lên những tia sáng kỳ lạ.

Ông lão trông già nua, nhưng tinh thần lại đầy hăng hái, dáng vẻ tuổi già sức yếu nhưng đôi mắt lại khiến con người ta cảm thấy sâu khỏng lường được, có thế nhìn thấu tất cả, cảm giác đó khiến Trần Đức thấy rất bất an.

“Lý Trường Sinh, rốt cuộc anh muốn cái gì?”, Trần Đức nhíu mày thật chặt, khó chịu, không cho hân sắc mặt tốt.

Suy cho cùng.

Anh cũng không có cảm tình gì với Lý Trường Sinh.

Trước đó trong buổi họp mặt, Lý Trường Sinh không chí muốn nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, mà còn muốn vạch trần nó, nhìn thấu bí mật của anh, Trần Đức có ấn tượng cực kỳ tệ với người này.

‘Trần huynh, tộc Trường Sinh Tiên của tôi là một thế lực có thế nói là vô cùng am hiếu về việc mở Cố Nguyên, cắt Cố Nguyên, mà chi của tôi còn được gọi là thầy phong thủy. Thế nhưng sự am hiểu về Cổ Nguyên của anh lại vượt xa cả nhà chúng tôi, nên tôi đặc biệt đến đây xin học hỏi, đế xem có bí quyết độc môn nào hay không”, Lý Trường Sinh cười đầy nho nhã, trống cứ như thần tiên trên trời, dáng vẻ ngay thẳng lắm: “Đây là lão tố của tộc tôi, Lý Hạo Uyên, đã lâu rồi ông không ra ngoài, nghe kế về chuyện của anh nên đã đặc biệt xuất quan tới đây”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK