“Lão tổ!”
Trên dưới mấy chục ngàn người nhà họ ưng
nhìn thấy hai lão giá, bọn họ liền kêu lên kinh ngạc, nếu không phải đại chiến đang say sưa, e rằng bọn họ sẽ trực tiếp quỳ xuống đất.
“Huyết lão tố, Thôn lão tổ!”, trong mắt Ưng Chiếu cũng lóe lên hưng phấn.
“Không ổn!”, Ưng Chính Kỳ run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Ba người Yến Vân, Ưng cửu Sâm và Ưng Khinh Huyền lại hiện ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Bốn người bọn họ không thế nào nhúc nhích.
Bị một luồng sức mạnh phong cấm,
Giống như một sợi dây vô hình trói lấy bọn họ, ngay cả ngón tay ngón chân cũng không thế cử động!
Đây chính là sức mạnh của hai vị lão tổ.
Ưng Huyết và Ưng Thôn đã sáu trăm tuổi!
Võ giả cảnh giới Thần Vương có thể sống bảy trăm tuổi, sinh mạng của bọn họ đẫ sầp đỉ tới cuối,
Để tìm kiếm đột phá, hai người đã bế quan ba mươi năm.
Ba mươi năm qua, nhà họ ưng trải qua bao sóng gió đủ mọi chuyện lớn chuyện nhỏ, nhưng bọn họ chưa từng xuất hiện qua.
Đối với thế hệ trẻ nhà họ ưng mà nói, bọn họ chính là nhân vật trong truyền thuyết, trong sách giáo khoa!
Hai vị lão Thần Vương thật sự rất rất mạnh, đồng thời khi đến đây, bọn họ đến nhìn cũng không thèm nhìn bốn người ưng Chính Kỳ, hoàn toàn chế ngự mấy người đó.
Khí thế ngút trời giống như hồng hoang mãnh thú, dâng trào mãnh liệt, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
“Gầm!”
“Gào!
Trong nháy mắt, mấy chục ngàn dã thú linh thú bò lổm ngổm trên đất bị uy áp khủng khiếp kia ép đến mức không cách nào đứng dậy nổi!
Rất nhiều dã thú chết trận tại chồ!
“Hai vị Thần Vương sao…” Trần Đức ôm Ưng Thanh Vũ vào ngực, da đầu tê dại,
Hai lão già này thật sự quá kinh khủng, chỉ
đứng bên cạnh ông ta, không ra tay cũng cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp.
“Thằng nhãi, nhà họ ưng tao không phải quán trà, há mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”, hai mắt ưng Huyết đầy tang thương, ông ta phóng tầm măt nhìn Trần Đức phía xa giống như nhìn hạt bụi.
“Thằng nhãi, lột ngọn lửa trên người mày ra, khoét cả đôi mắt ngự thú kia nữa, tao có thể tha cho mày một mạng”, Ưng Thôn chắp hai tay sau lưng, giống như chưa từng coi Trần Đức ra gì.
“Tha cho tôi một mạng?”
Trần Đức lộ vẻ sầu thảm, anh bật cười: ‘Trần Bát Hoang tôi tới đây ngại gì sống chết?”
Ầm!
Một ngọn lửa mạnh như sóng triều, ly hỏa lại ra, dâng trào mãnh liệt, đồng thời gầm thét về phía Ưng Thôn và Ưng Huyết.
Nhiệt độ trong toàn bộ không gian lại một lần nữa dâng cao, cây cối, hoa cỏ, đất đai trong chu vi một trăm mét bât đầu hòa tan, tỏa ra từng trận khói xanh!
Nhưng,
Ly hỏa kinh khủng vô song lại không làm hai người bị thương!
Hai người liên thủ tạo thành một cái lồng phòng ngự, làm thế nào cũng không sát vào người bọn họ được, tất cả ngọn lửa đều không thể tồn tại, tan biến không còn dấu tích.
Đây là một trận thiêu hủy, nhưng lại không hề làm bọn họ bị thương, ngay cả một sợi tóc cũng chưa từng bị hủy diệt.
“Mẹ kiếp!”
Trần Đức tức giận mắng, hai người thật sự quá mạnh mẽ, đối mặt với bọn họ, cuối cùng anh đã dâng lên một cám giác bất lực rất sâu sắc.
“Tôi nói nè, hai lão này là sinh đôi cùng trứng, hai người hợp lực, cho dù là võ giả mới thành thánh nhân, bọn họ cũng có thế chiến lại”, trong tiên đài, Linh Lung lo lẳng nhắc nhở.
“Thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù có ly hỏa cũng không thể nào thật sự chấn động bọn họ, vẫn không động đến lá bài tấy cuối cùng sao?”
“Ầm!”
Cửa phòng giam mở ra.
Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực.
Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi do bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước.
Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá.
Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà!
Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào.
Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người.
Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy.
Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi.
“Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tòn kín h.
Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vần chưa thể thấy rõ khuôn mặt bị khuất sau mái tóc đen kia.
Trưởng ngục cười khổ, quả nhiên vẫn như trước đây.
Ba năm qua, ông ta đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, ban đầu vị này còn đáp lại đôi câu, đến giờ thì dứt khoát chẳng thèm quan tâm.
“Haiz…”
Ông ta lại thở dài, chuyện năm đó thật sự khiến anh tổn thương nhiều đến vậy sao? Đã từng là quân thần một đời, được mệnh danh là quả bom hẹn giờ, bây giờ lại cô’ tình đến nhà giam này không đi.
Anh không đi chẳng ai dám đuổi anh đi, dù sao thân phận của anh thật sự quá cao.
Mặc dù chỉ có một vài người biết điều này.
Nhưng lần này trưởng ngục lại khá chắc chắn có thể thuyết phục được anh rời đi, để anh ở lại đây quá lãng phí nhân tài.
Trên đời này không có anh sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui, trưởng ngục cũng không muốn anh ở lại đây lãng phí cuộc đời.
“Hoang gia”, sau một lúc im lặng, trưởng ngục lên tiếng: “Chúng tôi đã tìm thấy em gái Trương Phàm rồi”.
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến người đang ăn uống vui
vẻ kia đột ngột dừng lại.
“Thật sao?”
Hai chữ khàn khàn phát ra từ cổ họng của người trước mặt, giọng nói rất mạnh mẽ, lạnh nhạt.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt gầy nhưng đường nét sắc sảo, đôi mắt nghiêm nghị sắc bén.
Đây thực ra chỉ là một chàng trai trẻ ngoài hai mươi tuổi.