Bạch Lan Tiên rất rõ, bây giờ người có thế cứu mình chí có Bạch Tĩnh Vân!
Nếu Bạch Tĩnh Vân mở miệng, bà ta còn có cơ hội sống sót!
‘Tĩnh Vân, cô vốn không còn bao nhiêu thời gian để sống, van xin con bảo cậu Trần tha cho cô một mạng, cô sai rồi, cô không nên ngăn cán các con ở bên nhau, cô thật sự sai rồi!”
Bạch Lan Tiên nào còn dáng vẻ ngông cuồng và tràn đầy tự tin lúc trước? Giọng bà ta run rấy, không ngừng cầu khấn: “Tĩnh Vân, con nhẩn tâm thấy cô chết trước mắt con sao? Chẳng lẽ con còn muốn cô quỳ xuống?”
“Cô…”
Bạch Tĩnh Vân khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng do dự không quyết.
Trước đó,
Bạch Lan Tiên dung dung túng Tư Đồ Lâm, muốn giết cô ta, nếu như không phái Trần Bát Hoang kịp thời tính lại, e rằng bây giờ cô ta đã là một cỗ thi thế lạnh băng!
Nhưng,
Dù thế nào, Bạch Lan Tiên vẫn là cô ruột yêu thương chám sóc cô ta từ nhỏ!
Bạch Tĩnh Vân bản tính hiền lành, khi Trần Bát Hoang và Đệ Ngũ Hiên không quen biết muốn giết Trình Võ, cô ta còn muốn lên tiếng cứu người, huống chi là cô ruột của mình?
“Anh… anh Trần…’
Bạch Tĩnh Vân xoắn xuýt, vội vàng nhìn về phía Trần Đức,
Cô ta biết, thả Bạch Lan Tiên và Tư Đồ Lâm đối với Trần Bát Hoang là cực kỳ không công bằng, không vì điều gì khác, chỉ vì hai người muốn giết Trần Đức!
Thế giới của võ giả có thù phải trả!
Giữ lại tính mạng của kẻ địch, tương đương với giữ lại một mối tai họa ngầm khổng lồ, không ai dám đảm bảo tương lai kẻ địch sẽ giành được cơ duyên trờ nên càng thêm mạnh mẽ lợi hại hay không,
Tất cả đều không rõ ràng!
Cho nên từ đầu đến cuối Bạch Tĩnh Vân không nói ra được câu muốn giữ lại mạng của Bạch Lan Tiên, chỉ có thể nhìn Trần Đức.
“Còn gọi tôi là anh Ư?”
Trần Đức hơi nhếch khóe miệng, bốp một tiếng vỗ một cái lên mỏng của cỏ ta: “Gọi tôi một tiếng ông xã, tôi sẽ giữ lại cái mạng cho cô của cô”.
Trong phút chốc, sắc mặt Bạch Tĩnh Vân trở nên đỏ bừng, xấu hổ, vừa kích động, lại vừa mừng rỡ, rất có phong vị.
Do dự hai ba giây, cuối cùng cô ta e thẹn, ngượng ngùng, đỏ mặt lẽn tiếng: “ông… ông xã!”
“Cô gọi cái gì, tôi không nghe rõ”.
Trần Đức trêu đùa ung dung nói.
Đôi má Bạch Tĩnh Vân đỏ bừng, xấu hổ, tim đập thình thịch, lấy dũng khí, lớn giọng: “ồng xã”.