Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng bọn họ vô cùng phức tạp, đó chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi mà thôi!

“Đừng, cầu xin các người, cầu xin các người đấy…” Ưng Thanh Vũ không thế ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, cô ta muốn quỳ xuống thay Trần Đức để giữ lại tính mạng của anh, nhưng cỏ ta đang bị giam cầm, căn bản không thế làm theo ý mình!

“Còn có thể chống cự sao? Tao thực sự muốn xem thử mày có thế chống cự bao lâu!”

Lâu Vạn Xuân lại một lần nữa ra tay, tiếng gió gào rít điên cuồng, thần uy cái thế.

“Răng rắc!”

Bâp chân của Trần Bát Hoang bị tấn công nặng nề, chân run lẽn, gần như sãp khuỵu xuống: “Phịch!”

Thân thể Trần Đức ngẵ xuống, dùng tay làm chân, lại một lần nữa chống đỡ!

Lần này, không ai để ý rằng có một chút vui mừng trong mât Trần Đức, rất mờ nhạt, thoáng qua nhanh chóng.

Vào thời điểm khi chân anh sụp xuống, với tư thế đặc biệt này, thần thức của anh khẽ phát ra một tiếng động, giọng nói rất yếu ởt, ngay cả Linh Lung à trong tiềm thức cũng chưa từng nghe thấy, nhưng anh biết âm thanh đó là thật!

Đổi với anh mà nói, đây là một bước cực kỳ quan trọng…

Chỉ cần có thêm một chút thời gian, anh sẽ hoàn toàn có thể kết ấn thành công Vạn Tự Thiên Âm!

“Tên này không chết, tương lai nhất định sẽ gây đại họa…”

Lâu Thiên Khung hoàn toàn bị Trần Đức khuất phục, cho dù đó là kẻ thù, ông ta cũng tỏ ra ngưỡng mộ đối phương.

Mạc dù lúc này Trần Bát Hoang rất thảm hại, nhưng tinh thần kiên cường bất khuất của anh khỉến cho người ta cảm thấy sợ hãi cùng khiếp sợ!

“Đáng tiếc, tao và mày là kẻ thù không đội trời chung!”, đôi mắt của Lâu Thiên Khung u ám. Người như Trần Bát Hoang một là thu nhận làm người của mình, hai là nhất định phái giết chết, nếu không chẳc chần sẽ trở thành đại họa trong tương lai!

Ông ta không muốn tiếp tục hành hạ Trần Đức, mà muốn trực tiếp giết chết anh để vĩnh viễn loại bỏ những rẳc rối trong tương lai.

Ngay lập tức, ông ta nhìn chằm chằm vào áp lực của Lâu Vạn Xuân, tiến lên một bước về phía Trần Bát Hoang, thi triển Thanh Huyền Y, dùng nó đế bảo vệ toàn thân, đồng thời giơ nâm đấm lên xuyên qua không trung, tạo ra một luồng không khí hỗn loạn, không để lại chút sức lực nào, lao thắng về

phía Trần Đức.

Ngay lập tức, ông ta đã đến được chỗ Trần Đức.

“Hả?”, Lâu Vạn Xuân cau mày, có chút khó chịu, ông ta không muốn Trần Bát Hoang chết nhanh như vậy, còn muốn bât anh quỳ xuống, nhung Lâu Thiên Khung đã ra tay công kích rồi, hoàn toàn không thế ngăn cản được.

“Hừ, hời cho mày rồi”, đôi mắt Lâu Vạn Xuân lóe lên tia lạnh lùng và tức giận, ông ta đã dự định sau khi giết chết Trần Đức thì đồ sát Vô Song môn!

Cho đến khi ông ta hả giận thì thôi!

“Trần Bát Hoang, ìấì cà mọi chuyện, kết thúc ở đây đi!”, Lâu Thiên Khung lóe lẽn một tia dữ tợn, khát máu, ngay cá khi đối mặt với Trần Đức đang bị trọng thương, ông ta cũng không giữ lại chút sức lực nào, một đấm hơn hai trăm phần trăm sức mạnh lao thắng đến đỉnh đầu của Trần Đức.

Trần Bát Hoang đã bị trọng thương, lúc này đây, ông ta có tự tin tuyệt đối sẽ tiêu diệt hoàn toàn!

“Bùm!”

Một cú đấm, xuyên qua các lớp không gian, cơn bão hư không cuộn lên, âm thanh nổ tung và chấn động kinh hoàng, nhanh chóng tiếp cận Trần Đức, từ

cách một trăm mét, đến mười mét, tám mét, sáu mét, năm mét…

Một mét, mười cm…

Đối với một quãng đường dài như vậy, Lâu Thiên Khung chỉ mất một phần mười giây!

Chỉ trong nháy mắt!

“Cút!”

Đúng vào thời khăc mấu chốt này, đột nhiên, một âm thanh xé nát tâm can, vang vọng thấu tận trời mây.

Một chữ cút, giống như bầu trời đang gào thét, chỉ thấy mây trẽn trời đều muốn nổ tung. Cùng lúc đó, Lâu Thiên Khung bị sét đánh trúng, hắn hung hăng lao đến nhưng giờ phút này lại bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu, cả người bay ra xa hơn một trăm mét.

“Khụ…”

Lại một ngụm máu nữa phun ra liên tục, Lâu Thiên Khung kinh hãi, con ngươi run lên, ánh mãt nhìn về hướng khác: “Tôi từng nói, đừng ép tôi, đừng ép tôi…”, khóe mắt Ưng Thanh Vũ đã ngấn lệ, trông rất đáng thương, đôi đồng tử đen láy cúa cô ta đang dần nổi lên màu đỏ tươi. Sự ngoan ngoãn, nhanh

nhẹn, hoạt bát, lúc này đang dần dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, tàn nhần, vô tình, đáng sợ,

chết chóc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK