Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Vương kinh hãi xoay người nhìn lại.

Không biết từ lúc nào, một bóng người thon dài đã đứng trước người ông ta.

“Cậu… cậu Trần?”, vẻ mặt già nua của lão Vương cứng lại, ông ta không ngờ Trần Bát Hoang thật sự sẽ đi ra.

“Cậu Trần? Mày chính là Trần Bát Hoang?”, quả đấm của Cát Huyền Thông bị chặn lại, hắn ta cực kỳ khó chịu,

Không đợi Trần Đức trả lời, hắn ta dùng giọng ra lệnh:

“Mặc kệ mày có phải Trần Bát Hoang hay không, bây giờ buông móng chó của mày ra ngay lập tức, nếu không

ông đâỵ sẽ khiến mày không chịu nổi đâu!”

“Ồ?”

Lông mày Trần Đức nhướn lên, anh nớ nụ cười đắc ý, lập tức xoay lòng bàn tay.

“Rắc rắc!”

Một giây kế tiếp,

Tiếng xương cốt gãy lìa truyền tới,

Toàn bộ cánh tay của Cát Huyền Thông bị bẻ đến tê dại, từng tấc da thịt nứt toác, máu me đầm đìa.

“A!

II

Cát Huyền Thông hoàn toàn không nghĩ Trần Bát Hoang sẽ ra tay dứt khoát như vậy, hắn ta đau đớn phát ra tiếng hét

thảm đầy kinh hãi.

Không chờ hắn ta kêu lên, Trần Đức lại một lần nữa dùng sức kéo!

Một tay kia của Cát Huyền Thông mạnh mẽ bị kéo lại, giống như ngó sen, sợi máu dài nối vớỉ nhau.

“Vừa rồi dùng tay này đánh lão Vương hả?”

Trần Đức ném cánh tay xuống mặt đất, dùng sức đạp một cái.

Bụp!

Sương máu phun ra.

Cánh tay của Cát Huyền Thông nát vụn tại chổ, hóa thành một bãi thịt nát, không còn khả năng chữa trị!

“Mày!1

Cát Huyền Thông đau đến mức ngất đi, tia máu giăng đầy trong con mắt, nhìn thấy cánh tay bị đạp đến vỡ vụn, Cát Huyền Thông trợn trừng con mẳt như sắp nứt ra nhìn Trần Đức, hắn ta mệt rã rời trầm giọng nói:

“Sao mày dám?”

“Tại sao tôi lại không dám?”, Trần Đức hỏi ngược lại, giọng nhẹ tênh không có một chút áp lực,

“Tôi còn muốn biết sau khi động vào anh rồi, anh sẽ làm cho Trần Bát Hoang tôi không chịu nổi thế nào đây!”

Cát Huyền Thông nhanh chóng điếm mấy chỗ huyệt đạo, máu tươi ngừng chảy, hắn ta hung tợn nói:

“Tao chính là người của Thái Dương Cung, mày động vào tao thì chẳng khác nào đắc tội với Thái Dương Cung,

không… không có kết quả tốt đẹp đâu!”

“Vậy được, dù sao cũng không có kết quả tốt, cũng đã động vào anh rồi, vậy thì để tôi động thêm mấy cái nữa”.

Không nói hai lời,

Trần Bát Hoang nâng lên tay, vả mấy cái bạt tai vào mặt Cát Huyền Thông, âm thanh bốp bốp vang lên giống như pháo no.

Cát Huyền Thông bị đánh đến choáng váng, không đợi hắn ta lấy lại tinh thần, Trần Bát Hoang lại một cước đạp bay người hắn ta.

Bay ra ngoài mười mét.

Cát Huyền Thông trọng thương!

Hẳn ta giống như con cá mắc cạn, trông vô cùng đau đớn, mãi hồi lâu mới

chật vật bò dậy từ trên đất:

“Trần Bát Hoang, mẹ kiếp… xem như mày ác, mày đủ phách lối, loại như mày đừng có đi đấy!”

Nói xong,

Cát Huyền Thông chạy đi đầy ảo não, máu tươi lưu lại trên đất.

Đám người ngoài cửa bao gồm cả Lăng Không và lão Vương đều đờ đần và kinh hãi!

Trần Bát Hoang,

Dám ra tay với người của Vân Tiêu Giới?

Anh điên rồi sao?

Hay là đâm đầu vào bãi phân?

Sắp sát hạch rồi, bây giờ chọc đến người của Vân Tiêu Giới, không khác nào chặt đứt con đường của mình sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK