Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt Liều Tông Nguyên đỏ ngầu, đầy tuyệt vọng, quả thật, như những gì Cung Bồn Võ Tàng đã nói, trận chiến bắt đầu chưa đầy mười phút, người của Côn Luân Hư và 36 gia tộc địa sát đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi!

Bảy tám ngàn người, lúc này đã có ít nhâ’t năm sáu ngàn người bị đánh gục, mất khả năng chiến đấu!

Ngay cả mấy người Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ, Lữ Đông Dã cũng bị thương nặng, bị bắt lại!

Môn chủ Vô Song môn, thái thượng trưởng lão, các trường lão ai cũng đã bị thương nặng, chỉ còn lại một hai ngàn người, chiến đấu thế nào đây?

Phía Nhan Huy cũng không mấy lạc quan, hai cường giả Kim Đan Kỳ bảo vệ ông đang liều chết chiến đấu, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.

“ông trời muốn giết mình sao, chủ nhân, cậu đang ở đâu../’, Liễu Tỏng Nguyên bi thương, nước mẳt đầy mặt.

Cung Bồn Võ Tàng khẽ cười, giơ một chân lên, giày da giẫm lên vai Liễu Tông Nguyên, đầu cũng không ngoảnh lại nói với Tô An Khê: “An Khê, không phải em muốn người phụ nữ của Trần Bát Hoang chết sao? Nào, em tự mình ra tay giết chết bọn họ, để người canh giữ này tiếp tục trải qua nỏi tuyệt vọng”.

“Vâng, cảm ơn ngài Cung Bồn!”, Tô An Khẽ nhặt con dao găm đã đâm bị thương Liễu Tông Nguyên lên, vô cùng hưng phấn từng bước đi về phía Tống Ngữ Yên.

“Con đàn bà thối tha, không ngờ phải không, cô cũng có ngày phải chết trong tay tôi, ha ha!”, Tô An Khê cười lạnh lùng, sát ý lóe lên trong mắt, điềm đạm nói: “Đừng trách tôi, có trách, hãy trách cô hồi đó chọn sai đàn ông, có trách hãy trách người đàn ông của cô là một kẻ hèn nhát…”

“Hừ!”

Lâm Dao ớ một bên nhổ thắng nước bọt vào mặt Tô An Khê: “Hồi đó chúng tôi mầt mù mới không nhìn ra cô là một con chó như vậy, có giỏi thì giết tôi trước đi!”

Tô An Khê sững sờ, lấy giấy ra, ghét bỏ lau sạch nước bọt trên mặt, sau đó, cô ả đi đến trước mặt Lâm Dao.

“Bốp!”

Tát một cái vào mặt Lâm Dao: “Cô muốn chết trước sao? Được thôi, tôi giúp cô được toại nguyện!”

Tô An Khê nhướng mày, giơ dao găm trong tay lên, nhắm thẳng vào cổ họng Lâm Dao đâm xuống!

“Đừng!”, Tống Ngữ Yên hét lên.

Diệp Khánh Ngôn nhắm chặt mắt lại, cảm nhận được khí tức của cái chết, Lảm Dao cũng nhắm mắt lại.

Trong đầu nhớ lại khuôn mặt của Trần Đức.

Nhớ lại những chuyện cùng trải qua trong quá khứ với Trần Đức, khóe miệng khẽ nở một nụ cười: “Người hùng của em, hi vọng kiếp sau Lâm Dao vẫn có thể gặp được anh, có thể ờ bên cạnh anh cả đời, tạm biệt…”

Ánh mắt Cung Bồn Võ Tàng thờ ơ, chân đạp lên vai Liễu Tông Nguyên, bình tĩnh nhìn tất cả những gì xảy ra giống nhưđang xem kịch.

Ở phía xa, Nhan Huy đút một tay vào túi quần, trong túi có một nút ấn màu đỏ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK