Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một số việc cho dù biết cũng vô ích, không vì lý do nào khác, chỉ bởi vì không có sức mạnh!

Sức mạnh chính là quyền được nói.

Không có sức mạnh thì ngay cả người ta nói với bạn muốn giết bạn, bạn có thể làm được gì chứ?

Không làm được gì!

Chỉ có thể nhẫn nhịn!

Chỉ có thế chờ chết!

Vì vậy, cô ta và Hoa Linh Vy không có biện pháp đối phó, chí có thế làm theo những gì Chung Linh Diệu nói.

“Chung Linh Diệu, chí cần ông đồng ý không động đến sư tôn, tôi và Linh Vy có thể chấp nhận tất cả”, Ấn An Sương kìm nén cơn giận nói.

“Được, không hổ danh là thánh nữ của Tiêu Lôi Môn, rất thông minh”, Chung Linh Diệu khẽ cười, rất

hài lòng với thái độ cúa cô ta.

“Chung Linh Diệu, có một chuyện tôi rất tò mò, tại sao ông lại hãm hại chúng tôi?”, Ẩn An Sương lạnh lùng hỏi.

Câu hói này, cả cô ta và Hoa Linh Vy đều không thể giải thích được.

Bọn họ có thế cám nhận được Chung Linh Diệu trước đây đối xử với bọn họ thực sự rất tốt, bất kể là tài nguyên hay việc tốt gì đều nghĩ đến bọn họ đầu tiên.

Nhưng nửa tháng, không, nói chính xác là khoảng một tháng trước, tất cả đã thay đối, thay đổi một cách đột ngột.

Thái độ của Chung Linh Diệu đối với bọn họ dường như biến thành một con người khác.

“Dù sao các cô đều sắp chui vào hang cọp, về sau cũng không thế ớ Tiêu Lôi Môn được nữa, nói cho các cô cũng không sao cả”.

Chung Linh Diệu tìm một cái ghế, ung dung thoải mái ngồi xuống: “Trước đây, tôi giúp các cô, yêu quý các cô là thật lòng, thậm chí, trong lòng sớm đã quyết định đế cô làm môn chủ đời tiếp theo của Tiêu Lôi Môn”.

“Nhưng…các cô hẳn cũng biết tôi có một đứa con bị mất tích, đứa con đó mất tích lúc khoảng mười tuổi”.

“Ha ha, có lẽ là do ông trời có mắt, một tháng

trước cơ duyên may mắn tôi tìm được nó, quan trọng nhất là nó còn sinh cho tôi một cháu trai, cháu trai tôi tên Chung Viêm, là thiên tài tu hành, rất khủng bố, khủng bố đến mức phải hình dung thế nào đảy, yêu nghiệt, đúng, là yêu nghiệt…”

Chung Linh Diệu suy nghĩ một lúc, trên mặt lộ ra vẻ tự hào: “Các cô biết học viện Thánh Phong chứ? Vào nửa tháng trước, tam trưởng lão của học viện Thánh Phong đã cho nó một tấm lệnh bài, nhận nó làm đệ tử nội môn!”

“Năm nay nó hai tám tuối, thành tích đã vượt qua tôi”, Chung Linh Diệu nói tiếp: “Vì vậy, tôi chuẩn bị giao Tiêu Lôi Môn cho nó, những năm này bố con nó đã phải chịu khố ở bên ngoài, coi như người làm bố làm ông nội này bù đắp cho bọn họ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK