Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhỏ, Mục Lâm đã là một kẻ có lòng dạ đen tối, lúc trước, khi còn ở nhà họ Lục, Lục Phúc đã không ít lần mắng gã.

Tuy rằng cho đến hiện tại, Lục Phúc vẫn không thích Mục Lâm, thế nhưng, tình thế mạnh hơn người, ông ta không thể không cúi đầu!

“Mục Lâm, mới hai ba năm không gặp mà cậu đã mạnh như vậy rồi, đúng là hậu sinh khả úy”.

“Lục Phúc, ông có tư cách gọi Mục Lâm à?”, một tên đàn em quát to: “Gọi cậu Mục!”

“Không được vô lễ!”

Mục Lâm thầm khoái trá, nhưng vẫn giả vờ quát đàn em, kế đó nói với Lục Phúc: “Chú Phúc, đàn em không hiếu chuyện, chú chớ nên trách”.

“Nào có, cậu Mục, hắn nói không sai, tôi chỉ là một tên người hầu, không nên gọi thẳng tên của cậu mới phải”, Lục Phúc là người thông minh, lập tức thay đổi xưng hô với Mục Lâm.

Mục Lâm càng cảm thấy vui sướng, lúc này, gã mới lệnh cho thủ hạ của mình giúp Lục Phúc chữa thương, còn bản thân gã thì nhảy khỏi người sư tử, đi thẳng đến chỗ Lục Thư Tuyết.

“Em gái Thư Tuyết, em có sao không? Để anh xem em bị thương ở đâu!”

“Tôi không sao!”

Giọng Lục Thư Tuyết có chút hờ hững, sâu trong đôi mắt cô ta lóe lên sự bi ai.

Mục Lâm.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Mục, được gia tộc chiều chuộng hết mực. Trước kia, khi ông nội Lục Thư Tuyết còn sống, nhà họ Lục ngày càng lớn mạnh.

Khi đó, nhà họ Mục từng là gia tộc phụ thuộc nhà họ Lục.

Và Mục Lâm… cùng lắm thì gã cũng chỉ như một tùy tùng của cô ta mà thôi, địa vị còn không bằng Lục Phúc. Lúc trước, gã vẫn luôn gọi cô ta một tiếng “cô chu”.

Nào dám có gan gọi cô ta là em

gái?

Đáng tiếc, ba năm trước, sau khi ông nội qua đời, gia tộc không có cao thủ chống đỡ, các gia tộc phụ thuộc lần lượt tách ra, lúc đó, nhà họ Mục cũng nhân cơ hội ăn bớt ăn xén không ít tài sản, địa bàn cùng với tài nguyên tu luyện của nhà họ Lục.

Do đó, bọn họ bắt đầu lớn mạnh và tách khỏi nhà họ Lục.

Vốn dĩ, dù như vậy nhưng Mục Lâm vẫn phải cung kính đối với cô ta, vì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù nhà họ Lục có suy tàn thì với thân phận của nhà họ Mục, sao Mục Lâm dám tơ tưởng đến Lục Thư Tuyết?

Nhưng giờ thì khác rồi!

Một tuần trước, đột nhiên bố của Lục Thư Tuyết qua đời.

Ông ấy chỉ có một cô con gái là Lục Thư Tuyết.

Chuyện xảy ra đột ngột, ngay thời điểm đó, Lục Thư Tuyết cũng đã ra ngoài tu luyện.

Bố cô ta vừa chết, vấn đề về người thừa kế lập tức được đưa ra, Lục Phúc là người thân cận của ông nội và bố Lục Thư Tuyết nhiều năm, thấy có chuyện không ổn, ông ta liền rời khỏi nhà họ Lục, đi đón Lục Thư Tuyết quay về tranh đoạt vị trí gia chủ nhà họ Lục.

Lục Thư Tuyết vốn không có hứng thú với cái ghế gia chủ, nhưng cô ta buộc phải tranh giành, bởi lẽ, theo như lời Lục Phúc thì không tranh chỉ có một con đường chết.

Gia đình chú thím hai vẫn luôn ngấp nghé vị trí gia chủ, vì để ổn định địa vị của mình và vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Chính vì nhà họ Lục xảy ra nội loạn nên mới tạo cơ hội cho Mục Lâm. Trước kia, gã nào dám mơ tưởng đến cô chủ Lục vừa có địa vị lại vừa xinh đẹp, nhưng…

Giờ thì dám rồi!

Không chỉ mơ tướng, mà gã còn hành động.

Vào lúc này, chỉ cần chiếm được Lục Thư Tuyết, sau đó đưa cô ta về nhà họ Lục một cách an toàn, thuận tiện kết hôn, sinh con, há chẳng phải nhà họ Lục sẽ hoàn toàn rơi vào tay gã sao?

Thậm chí, trên đường, gã đã nghĩ sẵn tên cho con luôn rồi.

Gã cực kỳ có lòng tin với kế hoạch của mình.

“Lại đây, Thư Tuyết, chúng ta nghỉ ngơi một lát, đợi khỏe lại rồi đi tiếp nhé!”

Mục Lâm chu đáo cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác lên vai Lục Thư Tuyết, cẩn thận che đi những nơi quần áo bị rách, dịu dàng nói: “Thư Tuyết, mấy ngày nay chắc em đã chịu khổ nhiều rồi. Không sao đâu, mọi việc đã qua rồi, có anh ở đây thì không ai dám khi dễ em đâu”.

Lục Thư Tuyết không có ý đáp lại, Mục Lâm đứng quá gần khiến cô ta cảm thấy không thoải mái, cố sức lui về sau.

“Đúng rồi, đến xem vật cưỡi mới của anh đi!”, Mục Lâm có ý muốn khoe khoang với Lục Thư Tuyết: “Thấy không, đây là quà do bố anh tặng đấy, nó tên là Truy Phong Sư, chạy rất nhanh”.

Xa xa, Trần Đức đã sớm mất đi kiên nhẫn.

Cuối cùng, anh thật sự nhịn không nổi nữa.

Ai biết đám người này muốn nghỉ ngơi bao lâu? Thời gian của anh không nhiều lắm, mỗi một phút giây trôi qua đều là lãng phí.

Lúc này, anh nhảy từ trên cây xuống.

“Ai?”

Trần Đức lập tức bị phát hiện, và người đầu tiên phát giác sự có mặt của anh chính là tên người hầu cực kỳ thân cận với Mục Lâm. Hắn ta cau mày, đề cao cảnh giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK