Hai phần ba ấn ký thiên tâm đã thoát khỏi cơ thế, chỉ còn lại một phần ba cuối cùng!
Cùng với ấn ký thiên tâm tách ra, Trần Nguyên Vũ cũng càng lúc càng hưng phấn, kích động.
“Phụt…”
Trần Đức lại phun ra một ngụm máu, bây giờ, anh còn chưa bị ấn ký thiên tâm ảnh hưởng mà đã khó chịu như vậy, anh khó mà tưởng tượng ban đầu bố của anh truyền thừa ấn ký thiên tâm vào cơ thế của anh thì sẽ như nào, khi đối diện với sức nuốt chửng của Trần Nguyên Vũ, thì phải đau đớn và khó chịu đến mức nào?
“Ầm!”
Đột nhiên sau thời gian dài thử giao tiếp với tấm da người, không biết có phải ảo giác không.
Trần Đức phát hiện, tấm đa người đó, hình như… cử động rồi?
Nhưng cũng chỉ một chút thỏi.
Sau đó lại yên tĩnh trở lại, nhưng lại cho Trần Đức hy vọng, anh thử giao tiếp, điều khiến da người fân nữa.
Bên ngoài, huyền quang phát ra, ấn ký thiên tâm không ngừng thoát khòi thần hồn Trần Đức, dường như trời đất cũng cảm nhận được, bắt đầu xuất hiện đạo quang chói lọi, rực rỡ, quang hoa bao trùm hai người Trần Đức, Trần Nguyên Vũ, ảo diệu khó lường, vẻ hưng phấn kích động trên mặt Trần Nguyên Vũ so với vẻ đau đớn đến tươi sáng của Trần Đức,
Tất cả lọt vào trong đôi mắt của An Nhã Hi, như một con đao gọt xương, không ngừng cắt vào trái tim của cô ấy, cả trái tim co giật, đau khổ.
Ấn ký thiẻn tảm đã tách được bốn phần năm, chí còn lại một phần cuối cùng, nhiều nhất còn một phút, ấn ký thiên tâm sẽ hoàn toàn được tách khỏi!
“Chính là lúc này!”
Đúng lúc này, trong đôi mắt của An Nhã Hi đột nhiên hiện lên vẻ quyết đoán.
Cùng lúc đó.
‘Vù!
II
Nguyên khí trong cơ thể cô ấy nổi lên, lập tức, truyền vào thân tháp trong tay.
“Vù vù!
II
Bảo tháp chín tầng bắt đầu rung lên, chưa đến một phần ba giây, bảo tháp chín tầng bỗng biến to lẽn, các cánh cửa mở ra.
“Đi thôi!”
Trần Hành Giả phản ứng lại đầu tiên, xông ra bảo tháp, đồng thời, đánh ra mấy đạo thần mang, đưa tất cả mọi người Hạ Thiên Tuyết, Tô Mạn Y, Âu Dã Thanh Vũ, Diệp Khánh Ngôn ra khỏi bảo tháp!
Cùng lúc đó, Trần Hành Giả lấy ra một cái đỉnh lớn, ném về phía bảo tháp.
“Ầm!”
Bảo tháp kiên cố bất khả xâm phạm từ bên trong, bị tấn công từ bên ngoài, giống như một miếng gỗ già cỗi, lập tức nố vỡ, hóa thành từng mảnh vụn kim loại.
Tất cả xảy ra cực nhanh.
Cả quá trình cũng chí trong hai ba giây!
Trần Nguyên Vũ chuyên tâm tập trung tách bóc ấn ký thiên tâm, vốn không ngờ An Nhã Hi lại phản bội mình trong lúc gần như quan trọng nhất, dù sao, đối với An Nhã Hi, chuyện này chỉ có hại chứ không có lợi, chắng phải sao?
Vì vậy, Trần Nguyên Vũ tập trung hoàn toàn vào ấn ký thiên tâm.
Cho đến ba giây sau, bảo tháp vỡ tan, ông ta mới định thần lại.
‘An Nhã Hi, cô muốn chết hả!”, ông ta gầm thét một tiếng, lập tức thúc động khế ước.
“Bành!”
Gần như cùng lúc, An Nhã Hi nố tung tại chỗ, máu thịt bắn tung tóe.
“Cậu Trần, còn giao tiếp với da người gì nữa, trực tiếp giết ông ta đi!”, cùng lúc An Nhã Hi nổ tung, lão Yêu Hoàng trực tiếp gầm một tiếng.