Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Vô Không ờ bên phải lấy một lọ thuốc, cong ngón tay băn ra, một viên thuốc liền rơi về phía Cơ Trường Vân, lão ta là người duy nhất trong ba người có thế luyện đan, Long Tu Đan là do lão ta đích thân luyện chế.

“Đa tạ lão tổ!”

Cơ Trường Vân cầm đan dược, u oán trong mắt hoàn toàn biến mất, Long Tu Đan, đây chính là Long Tu Đan đó, nếu viên đan dược này mang ra ngoại giới, đủ để gảy nẽn thịt sống mưa máu, một khi ông ta ăn viên đan này, nói không chừng có thể tiến thêm một bước, đi vào cảnh giới cố Bản!

So với đột phá thì một chức tộc trưởng chẳng đáng là gì.

Cho dù là mấy vị trướng lão và chấp sự còn lại, nhìn thấy Long Tu Đan cũng đỏ con mắt.

“Từ hôm nay trở đi, Cơ Tuyết là tộc trưởng hải tộc, đồng thời là đệ tử thân truyền quan môn Cơ Vô Thượng tôi”.

Một lần nữa, Cơ Vô Thượng chậm rãi mớ miệng, không chỉ có thừa nhận địa vị của Cơ Tuyết, lại trực tiếp thu nhặn làm đệ tử quan môn!

Một loạt các hành động và phản ứng của lão ta khiến tất cả mọi người sững sờ, ngây ngốc!

Ba vị lão tổ, không chỉ đồng ý yêu cầu của Trần Bát Hoang, lại còn nhận Cơ Tuyết làm đệ tử quan môn!

Điều này chứng tỏ cái gì?

Ai tìm Cơ Tuyết phiền toái, chính là gảy khó dề với Cơ Vô Thượng!

Lần này, Cơ Tuyết trực tiếp một bước lên trời!

Cho dù là Trần Đức cũng hơi bất ngờ.

Theo lý thuyết, một người dù tuối cao sức yếu, tuổi thọ không còn nhiều, muốn lôi kéo tạo mối quan hệ với anh cũng không cền phải đổ máu nhiều như vậy chứ?

Không nói cái khác, luyện chế Long Tu Đan so với đan khác cũng vô cùng khó khăn, với năng lực luyện đan của Cơ Vô Không, lão ta liếc măt, từ thu góp dược liệu vật liệu đến luyện chế thành công, chí ít cũng phải một hai trăm năm, có thể lảu hơn!

Ngoài ra lại trực tiếp nhận Cơ Tuyết là đệ tử quan môn, tuyệt đối là vinh dự cao nhất của hải tộc hiện nay. Rõ ràng có thể thấy, hốc mắt Cơ Tuyết đỏ lên, đã kích động đến mức rơi lệ, nếu như không phải một luồng nguyên khí của Trần Đức mạnh mẽ kéo lấy cô ta, cô ta đã sớm quỳ xuống rồi.

Ba lão già này rốt cuộc muốn làm gì?

Trần Đức chưa bao giờ chủ động nghĩ quá ngu xuẩn về một người, mặc dù thứ tôn kính trong thế giới tu võ là võ lực, thực lực,

Nhưng cũng không có nghĩa người ở đây ngu ngốc.

Huống chi, ba người Cơ Vô Thượng, Cơ Vô Không, Cơ Vô Hải đã sống mấy chục ngàn năm!

Bọn họ sống như hóa thạch, nào có lão hồ ly không phải trải qua nhân thế tang thương, bây giờ, anh đã tát vào mặt toàn bộ hải tộc, đối phương chẳng những không có nửa câu oán hận, lại còn tiêu tốn nhiều thứ, trong này nhất định có nguyên nhân.

“Nghi thức giao nhận chức tộc trưởng do Cơ Trường Vân đích thân đốc thúc, chư vị trưởng lão, chấp sự cố hết sức trợ giúp Cơ Tuyết”.

Cơ Vô Thượng bình thản tuyên bố bổ nhiệm với mọi người.

Tiếp đó,

Đích thân từ trên cao hạ xuống, đi đến trước mặt Trần Đức, so với vẻ uy nghiêm khi đối mặt với đám người hải tộc, lúc đến trước mặt anh, bọn họ trở nên vô cùng hòa ái, khiẽm tốn, hoàn toàn không coi Trần Đức làm hậu bối vãn sinh.

“Công tử”.

Cơ Vô Thượng mang theo vài phần áy náy chân thành: “Lần này ba người chúng tôi ở lâu trong hư không theo dõi cậu, hồi lâu không hiện thân, mong cậu thứ lỗi”.

Nói xong,

Ba người đồng thời khom người hành lễ với Trần Đức!

Với đãi ngộ như vậy, quả thật khiến tất cá mọi người chấn động.

Mẹ kiếp!

Trần Bát Hoang này rốt cuộc có lai lịch gì? Ngay cả lão tố hải tộc cũng phải hạ thấp thái độ

như thẻ?

“Ba vị tiền bối không cần như vậy đâu”.

Trần Đức cười đáp lễ: “Các ông là lão tố hải tộc, cũng là tố tiên của Cơ Tuyết, dùng lễ như vậy, vãn bối khồng chịu nổi”.

“Ha ha, thế giới tu võ, người mạnh làm vua, tại sao lại nói đến vai vế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK