“Chủ nhân, người nhìn xem, chính là cậu ấy, cậu ấy là Trần Bát Hoang, gần đây đột nhiên nối lẻn tàn sát điẻn cuồng ớ Đại Thiên Thế Giới, tôi đã điều tra lý lịch của cậu ấy, hình như là đột nhiên xuất hiện ở thế giới này, căn bản không tra được cậu ấy đến từ đâu”, Trần Hi dồn dập nói: “Tôi nghĩ, chỉ cần người gặp cậu ấy, nhất định có thể chắc chắn cậu ấy…”
“Soạt!”
Lời Trần Hi còn chưa dứt,
Đột nhiên,
Bóng dáng lão giả đã xuất hiện trước mặt Trần Hỉ, kinh ngạc nhìn thân ảnh mà nguyên khí ngưng kết ra: “Là nó, Trần Hi, nhất định là nó, nó và Tử Lăng quá giống nhau… Trừ phi là con của Tử Lăng, còn ai có thể giống con trai tôi chứ? Trần Hi, nó ớ đâu, mau dẫn tỏi đi!”
Lão giả giống như con ma điên, túm vai Trần Hi, không ngừng hỏi: “Nó ở đâu, tôi muốn gặp nó, lập tức, ngay lập tức, ngay bây giờ!”
“Chủ nhân, người tỉnh táo chút đi!”
Trần Hi phát hiện thần hồn lão giả có chút rối loạn, không được bình thường, vội vàng giúp ông ấy khai thông nguyên khí trong cơ thế, trấn định tâm thần.
Một lúc sau,
Lão giả mới dần dần ổn định.
“Chủ nhân, những thứ này là tin tức liên quan đến cậu ấy…”
Trần Hỉ truyền từng tin tức vào trong thần hồn lão giả.
Một lúc sau,
Nguyên khí lão giả mở rộng, đôi mắt giống như mặt trời chói chang, nở rộ ánh sáng hừng hực: “Đám khốn kiếp này, dám cả gan có âm mưu với cháu trai của Trần Hành Giả, Trần Hi, lập tức quay về nhà họ Trần, triệu tập nhất mạch của tôi, mau chóng chạy tới thành Hiên Viên!”
Hóa ra,
Lão già này tẻn là Trần Hành Giả!
Lúc này ông ấy càng kích động, càng điên cuồng, trong hai tròng mắt phủ đầy tia máu, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ phát điên!
Khó khăn lắm mới tìm thấy tung tích của cháu chắt trai, ông ấy không muốn lại một lần nữa mất liên lạc!
Ba mươi năm!
Không ai có thể hiểu được cảm xúc lúc này của ỏng ấy!
“Lão già kia, nếu ông đã ở đây thì cuộc đời này coỉ như xong rồi, không ngờ còn muốn rời núi, còn muốn cứu Trần Bát Hoang?!”, Trần Hành Giả vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói lãnh lẽo truyền khắp bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó,
Không gian nối lên chấn động.
Thân ảnh của Trần Nguyên Vũ chậm rãi từ trong đi ra, khóe miệng mang nụ cười lạnh lẽo như ma quỷ.
“Phập!
n
Đồng thời,
Trần Hành Giá chỉ cảm thấy một trận đau nhói trước ngực, một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực ông ấy, máu tươi hiện lên trong mắt.
Quay đầu lại,
Người đâm bị thương không ai khác chính là Trần Hi!
Trước núi Cốt,
Mặt Trần Hành Giả tràn đầy bất ngờ và đau đớn.
Nhất mạch này của ông ấy đã không nhiều người, Trần Hi lại là người ông ấy tín nhiệm nhất.
Bời vì,
Ông ấy đã từng nhiều lần cứu mạng Trần Hi, Trần Hi cũng đã chịu liên tiếp cácthửthách khó khăn.
Thậm chí,