Công pháp tu luyện lại càng là của quý trong của quý, thế mà Trần Bát Hoang lại có thể tùy tiện lấy ra!
Quan trọng nhất là, sự cải tiến của anh với công pháp nhà họ Kỳ, có thể nói là danh tác!
Những lỗ hổng ấy tích lũy cả mấy trăm năm, mấy năm nay, không ai có thể lấp đầy những bộ phận còn thiếu trong truyền thừa của nhà họ Kỳ.
Mà Trần Đức lại chỉ mất không đến nửa tiếng!
Một lúc lâu sau, trong lòng hắn vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Nếu nói trước đó Kỳ Hàn vẫn có chút không phục Trần Đức thì giờ đây, hắn đã hoàn toàn bị thuyết phục và quyết định phải đi theo Trần Bát Hoang!
“Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Trần Đức cười.
Lúc này, điện thoại của anh bỗng đổ chuông, là Trương Thiên Dương gọi tới.
“Cậu Trần, hôm nay là lễ kết hôn của thằng con Trương Tử Đằng nhà tôi, cậu có thể tới tham gia không?”, đầu bên kia, Trương Thiên Dương kính cẩn hỏi.
“Đương nhiên là đi rồi, tôi và con ông cũng coi như là chỗ quen biết cũ mà”, Trần Đức cười nói.
“Khụ…”, Trương Thiên Dương xấu hổ ho khan một tiếng, ông ta đương nhiên biết mấy cái chuyện mà Trương Tử Đằng đã làm, bèn vội giải thích: “Cậu Trần ơi, chuyện ấy đã là quá khứ rồi, con tôi yêu một người phụ nữ, đã thay đổi triệt để rồi .
“ừ, bản thân tôi cũng rất mong đợi dáng vẻ thay đổi triệt để của cậu ta. Lát nữa, tôi sẽ đi cùng với Kỳ Hàn”, Trần Đức nói.
“Được, vậy tôi sẽ chờ cậu đến!”
Nửa tiếng sau, Trần Đức và Kỳ Hàn đi đến nhà họ Trương.
Nay, Trương Thiên Dương đã là người đứng đầu Hoa Bắc, con ông ta kết hôn nên đương nhiên có rất nhiều khách khứa. Vì vậy, ông ta đã bao cả khách sạn Thiên Dương nhà mình, giăng đèn kết hoa, tổ chức tiệc mừng, mời các nhân vật lớn trong tỉnh Hoa Bắc đến.
Đám Tống Ngữ Yên, Tiêu Mạn Y, Hà Đồn đã sớm đến đông đủ. Còn Đàm Thu thì đang nói chuyện hết sức vui vẻ với Trương Tử Đằng, trông có vẻ đã bỏ qua ân oán lúc trước.
Bóng Trần Đức và Kỳ Hàn vừa xuất hiện ở cửa, Trương Thiên Dương đã dẫn theo vợ, con trai, con gái, con dâu của mình ra tiếp đón.
“Cậu Trần, cậu Kỳ, hai người có thể đến quả thật là niềm vinh hạnh của tôi!”,
Trương Thiên Dương có chút kích động, Trần Bát Hoang là ô dù của ông ta, còn Kỳ Hàn lại là người trong gia tộc lánh đời ở tỉnh Thượng Võ. Họ có thể đến thì đúng là đã rất nể mặt mình.
Trần Đức vừa đến, Tiêu Mạn Y và Tống Ngữ Yên lập tức bước đến cạnh anh, đứng ở hai bên trái phải như là người phụ nữ của anh.
Hôm nay là lễ kết hôn của Trương Tử Đằng nên hai cô đều ăn ý không trang điểm tỉ mí để tránh giành sự nổi bật của cô dâu chú rể. Nhưng dù thế, cả hai vẫn như đom đóm giữa bầu trời đêm, vô cùng bắt mắt, còn thu hút được nhiều ánh mắt hơn cả cô dâu.
“Cậu Trần!”, Trương Tử Đằng thấy Trần Đức thì ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, kính cẩn cười nói: “Cảm ơn cậu đã đen!”
“Cậu Trần, đế tôi giới thiệu với cậu”, Trương Thiên Dương giới thiệu cho Trần Đức: “Đây là bạn gái của Tử Đằng, à không, là vợ của nó, Đồ Thanh Thanh”.
Đồ Thanh Thanh mặc chiếc áo cưới màu trắng, trông dáng người khá bình thường, nhưng gương mặt lại rất xinh đẹp, có thể chấm 7, 8 điểm.
“Xin chào cậu Trần!”