Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Tạ Cường Đông lộ ra vẻ khó hiểu, giật mình, hoảng sợ. Khi nào mà trong trực thăng do ông ta sắp xếp lại có thêm một người vậy? Trước đó, ông ta hoàn toàn không hay biết gì!

“Anh Tà!”

Tạ Phương Kiệt nhìn thấy bóng người kia, lập tức giống như bắt được sợi dây cứu mạng: “Cứu… cứu tôi với!”

“Trần Bát Hoang, mày không thể giết cậu ta”, người đàn ông kia bước đến cách Trần Đức 3m thì dừng lại, lạnh nhạt nói.

Trần Đức cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của gã, cảm giác của anh rất mạnh nên đã sớm biết có một cao thủ đang lăm le trong trận chiến giữa anh với Tạ Phương Kiệt.

Anh bảo Tạ Phương Kiệt quỳ xuống và hát bài ca chinh phục là vì đợi người này xuất hiện.

Có điều, tuy anh đã đoán được mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy gã, trong con ngươi anh vẫn lóe lên vô vàn sự sắc lạnh, âm trầm nhìn chằm chằm vào dấu ấn đỏ chót có chút giống sư tử trên vầng trán gã.

Khoảnh khắc thấy nó, trong lòng Trần Đức như có một ngọn núi lửa sắp phun trào, mạch máu, linh khí cũng sôi lên sùng sục đập vào ngực anh.

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Nhịp tim cũng đập lên dồn dập, giãy giụa như muốn phá tan lồng ngực, nhảy ra ngoài.

Anh giơ tay lấy một cuộn vải trắng luôn mang theo trong người ra.

Trên miếng vải ấy có một dấu ấn giống y như trên trán người nọ!

Còn miếng vải là do Trương Phàm để lại!

Là manh mối duy nhất sau khi Trương Phàm chết đã để lại cho anh!

“Tao… dựa vào cái gì không giết hắn ta!”, Trần Đức dằn sát khí như muốn phá tan lồng ngực xuống, nhìn thẳng vào người nọ: “Cho tao một lý do đi”.

“Hử… có rất nhiều lý do để mày không giết cậu ta, nhưng giờ lại chỉ có một”, người đàn ông kia cười lạnh nói:

“Vì tao đang ở đây!”

“Mày… là ai?”, Trần Đức nhịn cơn thôi thúc muốn ra tay xuống, hỏi tiếp.

“Tao tên là Tà Vô Cương!”, Tà Vô Cương đáp một cách hết sức bình tĩnh, rồi liếc miếng vải trắng trong tay Trần Đức, nói: “Đúng thế, mày đoán không sai, tin rằng mày cũng nhận ra rồi. Tao là người… ừ… giết chết người anh em kia của mày”.

“Lần này, trên đường đến thành phố Tân tìm mày, cậu Tạ kia nói chuyện rất hợp gu tao, nên tiện thể đi ké trực thăng. Quan trọng nhất là… cậu ta muốn giết mày, gần như là có cùng một mục tiêu với tao. Thế nên, tao muốn bảo vệ cậu ta”.

Trần Đức không nói gì, chỉ nhìn chòng chọc vào gã, trong mắt tràn ngập sát khí và sự tức giận.

Anh chưa bao giờ muốn giết người như vậy, song vẫn chưa thể ra tay, tạm thời không thể ra tay được.

Tà Vô Cương nhàn nhạt nói: “Tao đã nêu lên lý do rồi đó. Hơn nữa, chỉ nói một lần thôi. Tao cũng không phải đang cò kè mặc cả với mày, mà là mệnh lệnh, lệnh mày thả người ra”.

“Không thì người chết không chỉ là mày, mà kể cả mấy người phụ nữ, bạn bè sau lưng mày cũng phải chết. Họ sẽ giống đám anh em của mày, chết một cách hết sức thê thảm”.

“Mày tới thành phố Tân là để tìm tao?”, Trần Đức hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK