Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quét mắt nhìn bốn phía một lượt thì thấy ở đây toàn xoong nồi, trong tủ kính trong suốt còn đế một ít rau xanh và đồ ăn thừa.

Hiển nhiên dì Trương sống ở đây quanh năm!

Không phải sống ở dưới lầu, không phải sống ở trong nhà của bà ấy!

Trong nháy mắt, trái tim Trần Đức dâng lên sự phẫn nộ.

Một người già hành động không tiện, sống ỏ một noi như vậy.

Con trai bà, con dâu bà sao có thế nhẫn tâm đến vậy?

Quan trọng hon là, Trần Đức liếc mắt liền nhận ra dì Trưong đang bị bệnh!

Hon nữa đã vô cùng nguy kịch!

Nếu không điều trị, e rằng sống không quá năm nay! Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com

Trong lòng anh tràn ngập cảm giác chua xót ngột ngạt, một người không có cha mẹ, trong tim trước sau vẫn luôn nhớ mong tới họ như anh, muốn biết họ là ai, họ đang ở đâu, nhưng người có cha mẹ lại một mực không biết trân trọng.

“Dì Trương…”, sau khi trầm lặng hồi lâu, Miêu Tiểu Thanh tiến lên trước hai bước, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Tiểu Thanh?”

Lúc này, dì Trương mới chú ý tới hai người Miêu Tiểu Thanh và Trần Đức, bà đặt cốc nước đã uống thuốc sang một bên, trên mặt lộ ra sự vui vẻ hiền từ:

“Tiểu Thanh, sao cháu lại tới đây? Cũng không báo trước cho dì Trương một tiếng để dì mua một chút thịt về…. mau ngồi đi, chàng trai à, mau vào đây”.

Dì Trương từ trong góc lấy ra hai băng ghế nhỏ, khẽ lộ ra chút tự trách: “Chàng trai, cháu là bạn trai của Tiểu Thanh à? Chỗ này của dì Trương quá thô sơ, mong cháu lượng thứ”.

“Cảm ơn dì Trương”, Miêu Tiểu Thanh đỡ bà ngồi xuống bên giường, tự mình ngồi xuống băng ghế nhỏ: “Dì Trương, dì không nhớ cậu ta sao, cậu ta là Trần Đức, Trần Bát Hoang đó ạ!”

“Trần Đức?” Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Nghe cái tên này, dì Trương liền suy tư, đôi mắt đục ngầu xẹt qua tia sáng: “Bát Hoang? Cháu…. cháu đã lớn như vậy rồi?”

Dì Trương kích động tới mức bật dậy khỏi giường.

Trần Đức vội vàng bước tới đỡ lấy bà, nhẹ nhàng mà tôn kính đáp: “Vâng, dì Trương, là cháu, dì nhìn kĩ xem, còn có thế nhận ra cháu không?”

“Bát Hoàng, thực sự là cháu….”, dì Trương nhìn Trần Đức ở khoảng cách gần hồi lâu, dùng bàn tay đầy vết chai sần sờ lên ngũ quan của anh, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hưng phấn.

Trần Đức để mặc bà mò mẫm, không có một chút phản kháng.

Đường đường là Trần Bát Hoang, người đã đẩy nhà họ Tạ vào chỗ muôn đời không thể trở lại, vậy mà lại để cho một bà lão động vào như vậy, nếu một màn này bị người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ kinh hãi tới rớt cằm.

“Là cháu”, giọng nói của Trần Đức nặng trĩu: “Hơn mười năm không gặp, dì Trương, dì… già rồi, cũng chịu nhiều cực khổ roi”.

“Đúng vậy, hơn mười năm rồi, Bát Hoang, cuối cùng cháu cũng trở về. Trước lúc lâm chung, lão Hà đã nói việc nuối tiếc nhất cả đời ông ấy chính là để lạc mất cháu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK