Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, Lục Lương Thần không có dùng roi, mà là dùng kiếm, mũi kiếm đặt lên cổ cô bé, khẽ vạch, một giọt máu bắt đầu chảy xuống theo mũi kiếm.

Tuy bố mẹ cô bé rất đau đớn, nhưng lại không nói tiếng nào, chỉ im lặng khóc.

Họ là cậu mợ của Lục Thư Tuyết, từ đầu đến cuối đều đứng về phía cô ta. Dù có mất mạng, cũng không muốn phản bội, vứt bỏ chính nghĩa.

Lồng ngực Lục Thư Tuyết phập phồng lên xuống, thở hổn hển, nghiến răng.

Mắt thấy mũi kiếm càng lún càng sâu, cuối cùng cô ta cũng đưa ra lựa chọn: “Tôi… cởi!”

Chỉ một cái liếc mắt cũng đã khiến Lục Lâm Khai sợ tới mức run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giật mình tỉnh táo lại.

Giờ ông ta chính là tù nhân, nên sao có thể nhúng tay hay thay đổi suy nghĩ và quyết định của Chương Hằng chứ? Nếu nói thêm mấy câu nữa thì chắc ngay cả mình cũng sẽ chết luôn!

“Vâng, thưa cậu Chương!”

Lục Lâm Khai cúi đầu, tim gan run rấy, ánh mắt lóe lên vẻ nham hiếm độc ác.

Chuyện con trai ông ta chết không thế cho qua một cách như vậy được!

Nếu không thể giết Bộ Kinh Phong, vậy nhất định phải khiến đám người ủng hộ Lục Thư Tuyết tắm máu!

Con trai của Lục Lâm Khai ông ta tuyệt đối không thể chết một cách uổng mạng như vậy được.

Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt

con.

Tuy Lục Lâm Khai rất tàn nhẫn, có thể vì địa vị mà từ bỏ vợ mình. Nhưng, con trai vẫn là cục cưng trong lòng ông ta.

Vậy mà lại cứ thế đã chết.

Ông ta tức phát điên, cúi đầu, vành mắt đỏ bừng.

Không thể đụng vào Bộ Kinh Phong, vậy ông ta sẽ dồn hết mọi thù hận lên đầu Lục Thư Tuyết. Mọi chuyện đều là tại cô ta hết, nếu như không có cô ta thì ông ta đã ngồi lên vị trí gia chủ từ lâu rồi!

Cũng sẽ không mất đi vợ và con trai mình!

“Còn không đứng lên làm việc tiếp? Ổng yên tâm, kế tiếp sẽ không có ai làm phiền ông nữa đâu”, Chương Hằng ung dung nói, hoàn toàn chẳng thèm để ý

đến sự tức giận của Lục Lâm Khai.

“Vâng!”

Lục Lâm Khai run rẩy chậm rãi đứng dậy, hung hăng trừng Bộ Kinh Phong.

Bộ Kinh Phong lại làm như không nhìn thấy.

Còn Lục Thư Tuyết lại nhìn Bộ Kinh Phong với ánh mắt đầy biết ơn.

Hắn ta và Lục Thư Tuyết không thân cũng chẳng quen, thậm chí là chỉ mới biết nhau mấy tiếng mà thôi.

Bộ Kinh Phong hoàn toàn không có nghĩa vụ phải giúp, nhưng hắn ta lại bất chấp nguy cơ sẽ bị Chương Hằng giết chết ra tay.

Dù chỉ cứu một người, nhưng vậy cũng đủ rồi!

“Cháu gái ngoan của tôi, cô có hài lòng với kết quả như giờ không?”, Lục Lâm Khai đứng dậy, âm trầm nhìn Lục Thư Tuyết, hung ác nói.

“Lục Lâm Khai, đây là hậu quả ông tự làm tự chịu thôi”, Lục Thư Tuyết lạnh lùng nói, chẳng hề thấy thương xót cho ông ta chút nào.

“Tự làm tự chịu?”

Lục Lâm Khai giận quá hóa cười: “Người đâu, lấy đao của tôi tới đây!”

Ông ta vừa nói xong đã có người cầm một thanh đao đi đến trước mặt Lục Lâm Khai.

Lục Lâm Khai vung đao lên, lập tức đi đến trước mặt đám người ủng hộ Lục Thư Tuyết, hung hăng nói: “Lục Thư Tuyết, giờ người ủng hộ của cô còn lại 36 người!”

“Suốt 36 mạng người, giờ… cô cởi một cái, chỉ có thể cứu một người. Tôi muốn biết, cô sẽ cứu ai!”

Ông ta vừa nói vừa gác đao lên cổ một người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK