Trong phút chốc, Vân Tịch Dao, Vân Diệp, Tu La Tử, An Nhã Hi, Cát Phong Hành, Thủy Dương Vân và hai ông lão sống đến hóa thạch cũng phải ngẩn người, có người kích động, có người nghi hoặc, có người hưng phấn, có người lo lắng, đủ các loại tảm trạng.
‘Trần Bát Hoang!”
Bình yên vô sự, hoàn toàn lành lặn trở về!
Anh… thực sự có được truyền thừa của Thiên Yêu Hoàng rồi ư?
“Lão Yêu Hoàng, có cách nào mang thú Thủy Hư và Nhược Thủy đi không? Tôi muốn cho vào trong tiếu thiên địa”, đứng bên bờ Nhược Thủy, Trần Đức thầm hỏi: “Nếu có thể lấy được nó, thì chắc chẳn là đại sát khí!”
“Được”.
Lão Yêu Hoàng nói: “Người trên đời đều cho rằng nơi nào có Nhược Thủy thì mới có thú Thủy Hư, trên thực tế, bọn họ nghĩ ngược rồi, nơi nào có thú Thủy Hư thì mới có Nhược Thủy, chỉ cần có thế điều khiến thú Thủy Hư, khiến nó vào trong tiếu thiên địa của cậu, thì đương nhiên hồ Nhược Thủy cũng vào trong tiếu thiên địa, chỉ là hiện giờ cậu còn quá yếu, nếu tiếu thiên địa không chịu nổi, cậu sẽ bị ảnh hướng rất lớn!”
“Vậy à… vậy, tôi thử xem sao”.
Vừa dứt lời, Trần Đức bắt đầu niệm đọc khấu quyết hỏ gọi thú Thủy Hư ra, đồng thời, đôi mắt xuất hiện ánh sáng tím yêu dị, bỗng ngưng tụ đôi mắt ngự thú.
“Ong!”
Trong phút chốc, anh nhìn thấy thú Thủy Hư ở sâu trong hồ Nhược Thủy, thú Thủy Hư cũng chú ý đến khí tức của anh, mở to đôi mắt còn to hơn lồng đèn, cả mặt hồ đều xao động vì nó.
“Rào rào!”
Liền sau đó, như cá chép vượt long môn, thú Thủy Hư khống lồ nhảy vọt ra từ đáy hồ, mang theo từng cột nước, sóng nước hồ Nhược Thủy dập dờn, lại thấy lúc này đôi mắt của nó cũng lóe lên màu tím yêu dị.
Trần Đức mừng thầm, điều khiến thú Thủy Hư, hình như… khá dễ?
Chỉ chưa đến mười hơi thở, thú Thủy Hư hoàn toàn nằm trong tầm kiếm soát của anh!
Ngay cả Lão Yêu Hoàng cũng sợ giật mình, trong lòng ngứa ngáy, đôi mắt ngựthú!
Ông ta không ngờ Trần Đức lại có đôi mắt ngựthú!
Phải biết rằng, đôi mắt ngự thú là chí bảo trong chí bảo, đối với những chủng tộc không phải tộc người như họ, thì đúng là đại họa, chỉ cần không thận trọng, thì nó có thế điều khiến tâm trí, tâm hồn của họ!
“Nhóc Trần, rốt cuộc cậu còn có những con át chủ bài nào chưa thế hiện?”, Thiên Yêu Hoàng lẩm bấm, đôi mắt ngự thú quá đáng sợ, trước đây có một người có đỏi mắt ngự thú cũng là từ trảm vạn năm trước đấy? ông ta đã từng nghe ông nội của ông nội ông ta nói, vị cường giả đó đã điều khiến cường giả Vạn tộc chinh chiến cho hẳn, kế cả tộc kỳ lân cũng không tránh khỏi.
Chỉ là sau này người đó gặp tai nạn, Vạn tộc nối giận, đế giết hắn, nghĩ hết mọi cách móc con mẳt của hắn, mặc dù vậy, cũng là đại chiến mười năm, người đó mới ngã xuống hoàn toàn.
Có rất ít ghi chép về hắn.
Trong Vạn tộc cũng không có ai muốn nhắc đến chuyện đó, đối với họ, đó là sự sỉ nhục, một nỗi nhục, cũng không ghi chép lại, cùng với thời gian trôi, trở thành bí mật, sở dĩ Thiên Yêu Hoàng biết, là do một lần ông nộl của ông nội ông ta say rượu vỏ tình tiết lộ.
Lúc đó Thiên Yêu Hoàng còn trẻ, cũng chỉ hai mươi mấy tuối.
Sau khi nghe chuyên về đôi mẳt ngự thú, cũng đặc biệt ghi nhớ, rồi tìm kiếm.
Chưa từng nghĩ, sau mấy chục vạn năm, nó lại xuất hiện trên người Trần Đức!
Trước đây, ông ta chỉ cho rằng Trần Đức có thể nhìn xuyên thấu, dù thế nào cũng không liên hệ dôi mắt của anh với đôi mắt ngự thú, lúc này, được biết chân tướng, Thiên Yêu Hoàng rất khó bình tĩnh.
Chẳng lẽ nỗi nhục của Vạn tộc lại sắp giáng xuống rồi ư?
“Khụ… thực sự không còn con át chủ bài gì nữa”.
Trần Đức cảm nhận được sự khác thường của Thiên Yêu Hoàng, cũng hiếu sự huy hiếp của đôi mắt ngự thú với Thú tộc, an ủi nói: “ông yên tâm đi, tôi rất ít sử dụng đôi mẳt ngự thú này, hơn nữa, đôi mẳt ngự thú là bảo vật trưởng thành theo thực lực của bản thân, tôi vẫn chưa đạt đến trình độ điều khiển tùy ý, ít nhất, còn chưa điều khiến được người Đạo cấp, Quản cấp, chẳng phải sao? Cũng chỉ là thú Thủy Hư không có thần trí, nếu không làm sao tôi có thế điều khiến nó?”