Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức thấy cô thì có hơi bất ngờ: “Tiểu Thanh, cậu…”

Quan HỔ vội vàng nói:

“Cậu chủ Trần, lần trước sau khi anh Dương gặp cô Tiểu Thanh liền điều tra về cô ấy, cảm thấy cô ấy là một người rất tài giỏi nên đã sắp xếp đến tập đoàn Thiên Dương. Trước mắt đang là giám đốc kinh doanh ở khu vực Hoa Nam thuộc tập đoàn Thiên Dương của chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đặc biệt mời cô ấy đến đây đảm nhiệm việc này”.

“Người khác sợ là sẽ không chăm sóc cậu chu đáo, cậu và cô Tiểu Thanh là bạn học cũ nên đã đặc biệt mời đến tiếp đón cậu”.

“Ôi đệt, Tiếu Thanh, tốc độ thăng chức của cậu nhanh phết nhỉ”, ở cùng với bạn học cũ, Trần Đức không còn lạnh lùng như trước, nói đùa: “Cậu ngồi hỏa tiễn đấy à?”

“Đâu có”, Miêu Tiểu Thanh cười tủm tỉm: “Đi thôi, còn đứng đây làm gì, đi vào với tôi”.

“Được, đi thôi”.

Quan HỔ biết ý tìm lý do rời đi, trong lòng không ngừng cảm thán cách đối nhân xử thế của Trương Thiên Dương, tìm người khác tiếp đón Trần Bát Hoang có thể sẽ khiến anh bất mãn vì một số chuyện, nhưng Miêu Tiểu Thanh và anh là bạn học cũ, bọn họ rất hiểu nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Sau khi Quan Hổ rời đi, Miêu Tiểu Thanh mới hoàn toàn thả lỏng, dù sao ông ta cũng là người thân cận nhất của Trương Thiên Dương, khi ông ta ở đây, Miêu Tiểu Thanh luôn rất thận trọng:

“Trần Đức, cậu lợi hại thật đấy, tôi nghe chủ tịch nói vốn dĩ cuộc đấu giá lần này còn ba tháng nữa mới bắt đầu, nhưng vì cậu muốn bán gì đó nên mới tổ chức sớm hơn”.

‘Tôi cũng chỉ bảo ông ta tùy tiện tìm giúp tôi một buổi đấu giá thôi. Ai mà biết lại làm rầm rộ như vậy”, Trần Đức tỏ vẻ bất lực: “Nhưng mà lão già đó quả thực rất giỏi làm ăn”.

Trương Thiên Dương chỉ với hai bàn tay trắng, có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, chắc chắn không phải là người bình thường, đối nhân xử thế cực kỳ hoàn hảo.

Trần Đức dám khẳng định đổi lại là bất kỳ doanh nhân hay phú hào nào cũng sẽ không vì một thanh niên mới ngoài hai mươi như anh mà đẩy nhanh một hội nghị quan trọng như vậy.

Càng không vì anh mà đến nhà họ Hàn ở Giang Bắc đánh cược mạng sống của mình!

Trương Thiên Dương cực kỳ lão luyện, kinh nghiệm đầy mình, ông ta có một tầm nhìn và lòng dũng cảm phi thường, độc nhất vô nhị. Những điều này chắc chắn đóng vai trò cực kỳ quan trọng trên con đường gây dựng sự nghiệp của ông ta.

“Này, cả thành phố Tân cũng chỉ có mình cậu dám gọi ông ấy như vậy thôi”, Miêu Tiểu Thanh giống như một con chim sơn ca, dẫn Trần Đức vào hội trường, đi thang máy dành riêng cho khách đặc biệt.

Đột nhiên, giọng của Miêu Tiểu Thanh thay đổi:

“Trần Đức, cảm ơn cậu”.

“Cảm ơn tôi chuyện gì?”, Trần Đức ngạc nhiên hỏi.

“Đừng giả vờ nữa, cậu thực sự nghĩ rằng chị đây ngu à? Lúc trước làm việc cả tháng bán sống bán chết nhưng tiền lương cũng chỉ có năm chữ số. Bây giờ, tiền lương của tôi được tính theo năm. Nếu không phải nhờ cậu có quan hệ với chủ tịch thì sao tôi được như ngày hôm nay chứ”, Miêu Tiểu Thanh cười nói: “Cho nên, để cảm ơn cậu, cho tôi cơ hội mời cậu một bữa nhé”.

“Được”.

Trần Đức cười nói: “Có điều cậu cũng đừng coi thường bản thân. Trương Thiên Dương không phải kẻ ngốc. Nếu như cậu thật sự không có năng lực, cho dù tôi là bố ông ta thì ông ta cũng sẽ không mời cậu”.

“Haha…”, Miêu Tiếu Thanh cười khanh khách: “Chỉ có cậu là dẻo miệng”.

Trần Đức đang nói sự thật, trong lòng cả hai đều hiểu rõ điều này, chính vì vậy nên cô mới có thể yên tâm thoải mái mà chấp nhận vị trí này.

Thang máy dừng lại, Miêu Tiểu Thanh dẫn Trần Đức lên tầng tám. ở đây có rất nhiều két sắt, trong két sắt đều là bảo vật, toàn bộ đều là thứ cần đưa ra đấu giá trong ngày hôm nay.

Do đó, khắp tầng tám được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, cứ cách ba bước là có một camera, năm bước là có một nhóm nhân viên bảo vệ đặc biệt đi tuần tra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK