Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Hằng nói một cách thờ ơ, đồng thời vung tay tới một con dao đã lao vút vào hư không, đâm xuyên qua cổ họng của người đàn ông ngay tại chỗ, máu tươi lập tức phun tung tóe.

Người gác cổng căn bản không kịp phản ứng lại mà trợn trừng hai mắt, hắn chỉ cảm ngắn ngủi cảm nhận được sự mát lạnh nơi hầu kết, sau đó không kịp bật thốt ra một lời liền tử vong ngã gục xuống đất!

Tên gác cổng còn lại đã hoàn toàn chết lặng, chỉ giương mắt nhìn Chương Hằng chăm chăm, hắn run lẩy bẩy khiếp sợ tới cực điểm, người trước mặt này trong chớp mắt đã giết chết tên kia vậy phải có thực lực như thế nào?

“Anh… anh… anh… là ai?”, hắn ta vừa lắp bắp hỏi vừa lảo đảo lùi về phía sau.

“Ha ha, nhớ kỹ lấy, ông đây… là Chương Hằng!”, Chương Hằng khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo u ám, trong tay lại xuất hiện một con dao màu trắng khác.

Cái tên này vừa vang lên, tên gác cửa liền rùng mình: “Chương Hằng? Người đứng thứ tư… trên bảng xếp hạng Thanh niên… Chương Hằng… của nhà họ Chương?”

“Đúng”.

Chương Hằng gian tà phun ra một chữ cụt lụt này, kẻ gác cổng kia đã hoàn toàn rơi vào hoảng loạn mà vứt bỏ vũ khí, xoay người liền muốn trốn chạy, hắn muốn rung chuông báo động ở cách đó không xa.

Chỉ đáng tiếc, hắn vừa bước chân tới trước chiếc chuông, một con dao đã xuyên thủng vào đầu hắn ta, chết ngay tại chỗ!

“Cô Lục, xử lý loại rác rưởi này cần phải quyết đoán, cô là người sau này sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, không cần nói chuyện với chúng, bọn chúng cũng xứng sao?”

Chương Hằng giết chết hai người giống như giẫm chết hai con kiến vậy, thư thái thoải mái, không có nửa điểm gánh nặng tâm lý.

“Cổng thành này thật chướng mắt”.

Chương Hằng ngước mắt nhìn lên cổng thành trì cao lớn mà cau mày, sau đó giơ nắm đấm, giây tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng ‘ầm’ vang dội.

Một cú đấm nặng tựa búa khổng lồ ngàn cân vững vàng rơi xuống cổng thành, trong chớp mắt cánh cổng sắt nặng nề trực tiếp đổ nát vỡ tan, thậm chí toàn bộ tường thành cũng xuất hiện khe nứt.

“Cái này…”

Bộ Kinh Phong cả người rung động, sợ hãi nhìn chòng chọc một màn này.

Cổng thành đó thế nhưng hoàn toàn được chế tạo từ sắt thép!

ít nhất nặng hàng chục ngàn cân!

Cứ như vậy bị một quyền… đánh nát rồi?

Tuy rằng Bộ Kinh Phong cũng có thể làm được điều này, nhưng…. tuyệt đối không thể giống như Chương Hằng nhẹ nhàng tùy ý đến vậy, nhìn dáng vẻ này của Chương Hằng, e rằng cú đấm vừa rồi còn chưa dùng tới 1 /10 sức mạnh của hắn ta.

“Trần Bát Hoang, hy vọng anh vẫn còn sống…”, Bộ Kinh Phong tự lẩm bẩm một mình, hắn nghĩ đến Trần Đức, Chương Hằng mạnh như vậy không phải cũng bại dưới tay Trần Bát Hoang sao?

Cổng thành nứt toác kèm theo tiếng nổ lớn lập tức hấp dẫn sự chủ ý của người nhà họ Lục, trên dưới nhà họ Lục hoàn toàn bị kinh động tới.

Chẳng mấy chốc từng dáng người tràn ra từ các lầu gác rồi tập hợp lại, rất nhanh đã xuất hiện hai ba trăm người!

“Là kẻ nào dám xông vào nhà họ Lục chúng ta?”, một giọng nói như tiếng sư tử gầm vang lên, sau đó một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông, mũi cao dọc dừa, mắt hổ dữ tợn, khí thế vô cùng hung hãn.

Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ trạc ba mươi, ăn mặc quyến rũ đẹp đẽ, vóc người không tồi với gương mặt được trang điểm cầu kỳ, lộ rõ lớp phấn lòe loẹt dung tục.

“Gia chủ!

“Chủ mẫu!”

Ngay khi cả hai vừa xuất hiện, tất cả những người xung quanh đều cung kính thi lê, nửa quỳ trên mặt đất hô vang!

Người này chính là chú hai của Lục Thư Tuyết, Lục Lâm Khai!

“Đều đứng dậy cả đi!”, Lục Lâm Khai khẽ vung tay lên, người của nhà họ Lục lúc này mới đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK