Tam trưởng lão và tứ trưởng lão cũng cúi đầu theo.
Nhị trưởng lão Trịnh Nguyệt Tinh đương nhiên không cần nói nhiều, bà ấy vốn là sư tôn của hai cô, không có lý do gì đế từ chối.
Nửa tiếng sau,
Bên trong hoàng cung Vô Cương,
Chu Long ngồi đối diện Trần Đức, giống như anh em kết nghĩa, ông ta đích thân pha một chén trà xanh thượng hạng cho anh:
“Bát Hoang, cậu làm tôi khó tìm quá, tôi tìm cậu mấy tháng trời, không ngờ cậu lại đến học viện
Thánh Phong, còn làm đệ tử thân truyền của tiền bối Lục Đạo. Nhắc đến thì cậu cũng được xem như một nửa sư tôn của tôi rồi, quay về nhớ thay tôi hỏi thăm sức khỏe ông ấy nhé”.
“Chắc chắn rồi”, Trần Đức cười một tiếng, hỏi: “Không biết Long Đế tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Chu Long cười xòa, mang theo vài phần khí chất Đế Vương:
“Tôi cũng không giấu giếm gì, Bát Hoang, tôi nghĩ với sức mạnh thần hồn khủng khiếp của cậu, chắc hẳn đã nhận ra được thần thức của tôi xảy ra vấn đề, đúng không?”
“Hả?”
Long Đế nói như vậy, Trần Đức mới nhận ra thần thức của ông ta quả thật có chút yếu ớt, giống như bị thương nặng!
Hơn nữa,
Nhìn dáng vẻ thì thời gian bị thương rất dài, chắc cũng khoáng gần mười năm.
Thuộc về loại bệnh cũ,
“Không dối cậu, lần này chính là muốn đế cậu giúp tôi chữa trị tốn thương thần thức của tôi. Bát
Hoang, tình hình cụ thế, cậu có thế vào trong thức hải cấn thận dò xét!”, Long Đế nhấp một ngụm trà, đột nhiên mở toang thần thức, mời Trần Đức tiến vào bên trong.
Trần Đức cảm thấy kinh ngạc: “Cái này… Long Đế, ông không sợ sau khi tiến vào thức hải tôi làm xằng làm bậy sao?”
Phải biết rằng thần thức của võ giả đại diện cho mạng của họ!
Bình thường mà nói, mỗi một thức hải của võ giả đều là cấm địa!
Người trẽn cảnh giới Thần Tôn chỉ cần thần thức không bị diệt, dù thân xác nổ tung nát vụn cũng còn có khả năng sống lại.
Như Linh Lung lấy dáng vẻ hồn thể để ờ nhờ trong cơ thể Trần Đức, chỉ cần thời cơ đến, cô ta có thể hồi phục hoàn toàn!
Nếu như thần thức chết, giống như cái gì cũng
mất!
Thần môn là vùng đất quan trọng để tiến vào thần hải, trong tình hình bình thường, tuyệt đối sẽ không có ai chủ động mở ra mời người khác tiến vào.
“Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, từ thời khâc phong vương cho cậu trở đi, Bát Hoang, tôi đã coi cậu là người của mình, cho nên cứ vào đi không phải ngại!”, Đế Long thoải mái nói, không có một chút lo lâng,
“Tôi tin tưởng ánh mắt của mình, sẽ không sai đâu”.