Bị Trần Đức quát mắng, Công Tôn Hằng nhất thời cứng miệng. Quả thực ngay từ đầu ông ta biết rất rõ tình hình của ngoại viện, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng có dự định xuất hiện: “Sao? Không biết nói gì? Hay là để tôi nói giúp ông?’, Trần Đức nhìn Công Tôn Hằng, lạnh giọng nói: “Có phải ông cảm thấy người của tôi có tu vi quá thấp, đều là rác rưởi, cho nên không xứng để một viện trưởng nội viện như ông ra tay. Tính mạng của bọn họ không đáng nhắc đến, chết rồi thì thôi?”
Công Tôn Hằng im lặng không nói, những gì Trần Đức nói đúng như những gì ông ta nghĩ.
Tính mạng của Kỳ Hàn và những người còn lại chỉ như con kiến, trong mắt ông ta quả thực không đáng nhắc đến, hoàn toàn không là cái thá gì cả.
Không những không đáng để ông ta ra tay cứu giúp, ngược lại ông ta có thể dùng tính mạng của những người này để dạy cho số tân học viên khóa
này một bài học, để bọn họ biết sự tàn khốc của Côn Luân Hư và học viện Vô Song.
Nhưng, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên Trần Bát Hoang?
Công Tôn Hằng có chút đau đầu, Trần Bát Hoang thực sự là một võ giả yêu nghiệt hiếm thấy, trong giới thế tục có thế xuất hiện một người sả hữu thực lực như thế này, có thể nói là khá mạnh, ông ta cũng rất muốn nhận làm đệ tử. Cho nên không muốn đắc tội với Trần Bát Hoang.
Ông ta chỉ có thể nói: “Trần Bát Hoang, thế này, tôi hứa với cậu cũng như những người anh em bạn bè này của cậu, tất cả đều gia nhập nội viện. Còn toàn bộ tân học viên của khóa này đều làm đệ tử tạp vụ ở ngoại viện. Chuyện hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, thế nào?”
Tất cả đều vào nội viện!
Điều kiện này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Thực lực của Kỳ Hàn và những người còn lại thực sự rất rất yếu!
Nếu theo quy trình bình thường, cho dù bọn họ có làm đệ tử tạp vụ ở Côn Luân Hư mười năm cũng không chắc có đủ tư cách tiến vào nội viện!
Bây giờ lại có thế trực tiếp gia nhập!
Tất cả các đệ tử tạp vụ cùng với tân học viên của khóa này đứng xung quanh đều vô cùng ngưỡng mộ, đặc biệt là một số tân học viên, bọn họ cảm thấy hối hận sâu sắc, không thế tả được!
Nếu lúc trước bọn họ đứng ra nói giúp Kỳ Hàn và những người đó vài cảu, có lẽ bảy giờ đã là kết quả khác!
‘Không được!”
Trần Đức không chút do dự trực tiếp từ chối điều kiện mà Công Tôn Hằng đưa ra.
Cứ thế bỏ qua cho họ thì đạo tâm của đám Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải phải làm sao? Điều quan trọng nhất trong tu hành là đạo tâm, hôm nay bị sỉ nhục như vậy, nếu không trả thù thì chắc chắn họ sẽ sống trong bóng ma cả đời!
“Cậu…”, Công Tôn Hằng có chút tức giận, vung tay áo nói: “Trần Bát Hoang, tôi không muốn đánh cậu bị thương, cậu đừng có ép tôi ra tay!”
Công Tôn Hằng vừa nói xong, Trần Đức vốn đứng im trên quảng trường bất ngờ di chuyển!
Anh giống như một con vượn nhảy bật lên hơn 20m, năm ngón tay nắm chặt thành quyền chủ động ra tay với Công Tôn Hằng!
“Cái gì?”
Con ngươi Công Tôn Hằng trợn to, hoảng sợ!
Bởi vì, lần này khí thế và sức mạnh toát ra trên người Trần Bát Hoang còn mạnh hơn lúc chèn ép mọi người trước đó cả mấy chục lần!
Nếu như nói trước đó Trần Đức là một quả bom hình người, vậy giờ chính là một quả bom nguyên tử, vừa bùng nổ thì giống như một trận gió lốc giật cấp 12!
Dáng người mạnh mẽ, khí thế kinh người!
Thậm chí nơi anh đi ngang qua, hư không cũng vặn vẹo như là có thể nứt ra bất cứ lúc nào!
Điều này quá khủng bố, hoàn toàn không giống như con người, mà là một vị ma thần muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh!
Bóng dáng Trần Bát Hoang càng ngày càng phóng to trong con ngươi Công Tôn Hằng, chỉ thoáng chốc, anh đã xông tới trước mặt ông ta.
“Lão già kia, Trần Bát Hoang tõi ép ông ra tay đấy, thì sao nào?”
Giây tiếp theo, Trần Đức mở miệng, giọng nói to như tiếng chuông đồng vang vọng khắp đất trời.
Ầm!