Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúc mừng!”, Vạn cửu Khung cũng chúc mừng với thải độ không mặn không nhạt, có thể thấy ông ta không ngờ người khác lại cât ra thứ tốt hơn mình.

“Ha ha, cám ơn Vạn tiền bối!”, Quách Khai chắp tay, cực kỳ hào hứng.

Lúc này đây…

Có thế nói hẳn ta đã lời to!

Cổ Nguyên này, hán ta chỉ tiêu tốn một trăm vạn cân nguyên thạch đế mua mà thôi, mà bây giờ, lạỉ cắt ra được nguyên khí hổn độn giá trị ít nhất ngàn vạn cân nguyên thạch thượng phấm, có thế nói là lời gấp mười!

Không có gì đế nghi ngờ, lần này hắn ta lời rất to!

Kết quả này, cả bản thân Quách Khai cũng không thể ngờ được.

Huống chi.

Hân ta không chỉ lời mấỵ ngàn vạn cân nguyên thạch.

Mà còn tiền cược một ngàn vạn cân nguyên thạch thượng phẩm ở chỗ Trần Bát Hoang, cùng với mạng của Trần Bát Hoang!

Đúng là song hỉ lảm môn!

“Cứ tường là vật gì, làm ầm ĩ tới như vậy..”, Trần Đức cười nhạt, nguyên khí hổn độn, trong người anh đầy đây mà? Đám Quách Khai chỉ là người dẫn truyền mà thôi, còn anh chính là người tạo ra nó.

Tất nhiên.

Anh cũng phải thừa nhận, bên trong tảng đá cỡ trứng ngồng nho nhỏ đó ấn chứa khả nhiều nguyên khí hỗn độn.

Với năng lực của Trần Đức bây giờ, trong tình huống anh không ăn không uống, cũng không tiêu hao nguyên khí, thì cũng phải mất một tháng mới có thể tạo ra lượng nguyên khí hòn độn trong đá trứng ngồng.

Buộc lòng phải thừa nhận, may mần của Quách Khai cũng không tệ.

“Trần Bát Hoang, bảy giờ mày còn hy vọng vào gì nữa không?”, bấy giờ Quách Khai bẳt đầu dùng giọng điệu tự đắc hỏi, đi tới trước mặt Trần Đức: “Mạng của mày giao lại cho tao được chưa?”

Vạn Cửu Khung đứng bên cạnh nói vào: “Mấy ngàn người bọn tôi vần đang chờ chia nguyên thạch đây, các chủ Tào, mau đem quả Âm Chi ra đổi thành nguyên thạch đi… Ha ha!”

Tào Nam Thiên im lặng không nói

gì-

Cũng không phải ông ta không muốn nói, mà là thời điểm này, ông ta chẳng biết phải nói gì cho đúng!

Vạn Cửu Khung, Lý Tài Nhất, Quách Khai đều bùng nổ may mân, cât tảng nào ra cũng có phẩm chất rất cao, Trần Bát Hoang thì sao? Cầm một tảng đá nát, ông ta thật sự không thể hiểu nổi anh sẽ thẳng bằng cách nào.

Hồn Châu liên tục lâc đầu, liên tục thỏ dài.

“Trần Bát Hoang, ván này đã xong, dâng mạng ra đây đi”, ông lão họ Triệu từng bước đi tới, giọng nói hết sức hờ hững, lại mang chút mỉa mai: “Còn tảng đá đó của cậu thì khỏi cẳt cũng được, không cần biết cậu đã thắng bao nhiêu người, thi cậu cũng không thể qua được cậu Quách đây, mạng cũng mất rồi, cắt ra còn ý nghĩa gì nữa đâu? Đúng không?”

Khi ông ta nói chuyên.

Đồng nghiệp của ông ta trong Thiên Tự Các cũng đi tới vảy quanh Trần Đức.

Thản là nhản viẻn của Thiên Tự Các, bọn họ phải đảm bảo rang mỗi một ván cược đều có thể thuận lợi hoàn thành, cược mạng thì trước kia cũng có, đa số người thua đều chó cùng rứt giậu, bỏ trốn, nên bọn họ mới phải bao vây Trần Đức lại trước.

“Cậu Quách, đi thôi, lấy mạng hán”, ỏng lão họ Triệu thản nhiên nói: “Cậu không cần phải lo hắn cần ngược mình, ván cược đã xong, là kẻ thua cuộc, nếu hắn dám có động tác gì, chúng tôi sẽ lập tức ra tay, khiến hẳn chết không có chỗ chôn!”

“Ha ha!”

Quách Khai cười to: “ông Triệu, ông nghĩ là tôi sợ nó cán ngược ư? Nó ấy hả? Cũng đòi cắn ngược tôi đây ư?”

Đúng là Quách Khai có đủ bản lãnh đế tự tin.

Hân ta là cao thủ Khai Thiên đính phong.

Thì sợ Trần Bát Hoang chác?

Cược trận này, chầng qua là đế

Hương Mãn Viên ngậm miệng, để lấy được danh tiếng khi vừa xuất sư thòi.

“Sờ Kiều, chờ nó chết rồi tòi sẽ đích thản bắt con thú nhỏ đó về cho cô”, Quách Khai nhìn sang sở Kiều bên cạnh: “Điều tôi hứa với cô, đã làm được rồi, cô hứa với tôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK