Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Lung vừa dứt lời, ưng Huyết ra tay, giáng

một chưởng về phía Trần Đức.

Thoáng chốc giữa trời đất xuất hiện từng đường quy luật trật tự, huyền quang nối dậy, đất bùn tuôn trào, cùng với bàn tay ông ta giáng xuống, đất đai bắn tung tóe, hóa thân thành chưởng phóng lên trời.

Đồng thời phía chân trời, mây đen cuồn cuộn, linh khí cuồng bạo tụ lại, một bàn tay to cũng hội tụ.

Hai bàn tay che khuất bầu trời, Trần Đức đứng ở trung tâm, hoàn toàn bị phong tỏa, không còn chỗ nào có thể trốn.

Ầm!

Cùng giây đó, hai chướng tụ lại giống như kẹp nhân bánh quy, giữa trời đất xuất hiện một tiếng nổ ầm, một đám mây bay lên, sóng lớn giữa không gian nổi cuộn.

”Phụt!”

Sau mấy cái hít thở, Trần Đức xuất hiện từ trong hổn loạn, có thế nhìn thấy trên người anh giảng đầy vết thương, toàn thân giống như người máu, cơ thể lào đảo.

Nhưng,

Dù vậy,

ưng Thanh Vũ trong ngực anh không hề chịu bất kỳ tổn thương nào.

“Hít…”

Trần Đức hít sâu, đôi mắt đầy uy nghiêm, hai lão già này không hề muốn đẩy anh vào chỗ chết, mà muốn bắt sống anh!

“Trần Bát Hoang, trong mât lão phu, mày chỉ là con kiến hôi, còn không mau phế võ công, khoét hai mắt?”

Ưng Huyết hờ hững nói, dáng vẻ cao cao tại thượng, ông ta giơ ngón trỏ lên, linh khí hội tụ trên đầu ngón tay, phóng về phía Trần Đức.

‘Đùng đoàng!’

Cùng giây đó,

Trần Đức như bị vẫn thạch từ trên trời cao đánh rớt xuống lòng đất ngàn mét, đất chia làm hai, đá lớn lăn lộn ầm ầm không dứt.

Sảu trong lòng đất, Trần Đức đứng lên rất khó khăn, Ưng Thanh Vũ ở trong ngực vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

Dù anh có chịu bao nhiêu công kích điên cuồng mãnh liệt, việc đầu tiên vẫn là bảo vệ Ưng Thanh Vũ!

“Bốp!”

Ưng Huyết cao cao tại thương, một tiếng quát trầm thấp vang lên, trong nháy mắt, trên người Trần Đức giống như xuất hiện một trảm ngàn núi Thái Sơn, ép xương cốt anh biến hình uốn khúc!

ưng Thôn giơ tay lên, một cái tát đánh lên người Trần Đức.

Đoàng đoàng đoàng!

Trần Đức bị đánh bay, đụng đến mức gây động đất, đỉnh núi sụp đổ!

“Bát Hoang, anh thế nào rồi?” Linh Lung gấp gáp hỏi.

“Không sao”

Trần Đức lắc đầu, trầm giọng nói: “Hai lão già này chưa từng muốn giết tôi, bọn họ lè cố ý làm nhục tôi, muốn ép tôi móc ra đôi mắt ngự thú!”

“Lá bài tẩy kia vẫn không dùng đến sao?”, Linh Lung hỏi: “Phần quà lớn này nhất định sẽ khiến bọn họ trọng thương”.

Ba vị Thần Vương nhà họ ưng cũng không phải bí mật gì, Trần Đức và Linh Lung đã sớm có chuẩn bị.

“Không”.

Hai tròng mẳt Trần Đức tàn bạo: “Tôi không muốn đế bọn họ bị thương nặng, tôi muốn bọn họ chết!”

Trần Đức đang chờ,

Chờ một cơ hội!

Chờ cơ hội hai người buông lỏng thì giết chết bọn họ!

“Trần Đức!”, ưng Huyết cười gằn: “Vẫn còn giữ vững thái độ không biết sợ sao? Mày chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, chỉ cần lão phu muốn, một cước cũng có thể giẫm chết mày!”

Nói xong,

Ông ta thật sự nhấc một chân lên, nghiền ép vân không, từ trên trời hạ xuống, áp sát đạp vào mặt Trần Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK